Buổi tối, Hạnh cất cái màn hình laptop và bước đến chiếc máy giặt vừa giặt xong quần áo. Anh nhón chân ngồi xổm xuống, lấy từng chiếc áo sơ mi ra khỏi máy, ngồi xuống ghế rồi luồn lên móc treo lên máy sấy.
Hân nhiều năm liền là học sinh xinh đẹp, học giỏi. nhiều năm. Ảnh: Người cung cấp.
Hu Yuhan là con thứ hai trong một gia đình có bốn anh chị em. Bố mẹ tôi là nông dân ở xã Gia Canh, Định Quán, một thôn 2 nhỏ ở Đồng Nai. Hạnh sinh vào một ngày mưa tháng 7/2000. Bác sĩ thấy cháu bé không có tay nên quấn khăn, thông báo cho gia đình rồi yêu cầu người mẹ cho con bú vì sợ mẹ sốc. Đến nay, Hạnh vẫn phải bế mẹ cho con bú và tách mẹ sau khi cho con bú. Mỗi khi bế con cho vợ, bố Hạnh lại khóc trước mặt.
“Mãi đến tuần thứ hai, tôi mới thấy áo con thò ra khỏi địu, tôi mở ra để sửa thì thấy con không có tay. Sau đó tôi ngất đi và không biết gì nữa. “Mẹ của Hạnh, bà Bùi Thị Hợp, 45 tuổi, nhớ lại.
Năm đầu tiên, những bữa cơm mẹ trẻ luôn rơi nước mắt khi nhìn các con. an, Hạnh tập bò như con sâu. Ở trong nhà Hạnh cứ thế này suốt đời, lên ba tuổi tôi mới biết đi, nhưng đó là lúc Hạnh không chịu cho mẹ bú. Anh, cậu bé thì lấy mực muốn bốc thìa học cách sử dụng, không ngờ cho Hạnh đi học, bố mẹ đi rẫy cả ngày, Hạnh chỉ quanh quẩn trong sân. Lên 5 tuổi, cậu bé chạy đến chỗ các cháu gần đó ở trường mẫu giáo cách nhà khoảng 1 km và đứng trước cửa nhìn các bạn trong lớp. Thấy vậy, cô giáo đã vận động gia đình cho cháu Hạnh đi học. “Ở trường, cô giáo dạy bài này” “Asuka”, “Con cò bay”, và khi về nhà, tôi cũng tự nhảy cho mình. Cậu bé cúi xuống, nhảy cao rồi rơi xuống. Tôi cười nhưng tôi lại rơi nước mắt “, cô Hope nói.
Thấy cha thích viết và vẽ, cha Han bắt đầu dạy anh viết bằng chân. Nhưng dù cố gắng bao nhiêu thì đôi tay của anh cũng không thể. Hạnh nhớ lại: “Lúc đó Hạnh không nói chuyện như anh trai. Hạnh nhớ lại: “Lúc đó, em có cảm giác được bố cầm và điều khiển chân để viết theo ý mình. “Để Hạnh tự mình tập cầm bút, không ai nghĩ rằng trước khi vào lớp 1, trẻ không tay có thể dùng ngón chân để điều khiển bút và viết đẹp. Lúc đầu, mẹ đưa Hạnh đi học tiểu học, nhưng trước đó chúng Đơn xin học trường gần nhà bị từ chối, hiệu trưởng đề nghị chị Hy vọng đưa con vào trường dạy trẻ khuyết tật, vì chưa có tiền lệ nhận con và trẻ vào trường, hôm đó, Hạnh khóc rất to và “hành hạ” trước mặt cô giáo nhưng l Không nhận được cái gật đầu, Hope thấy Hannah muốn đi học nên đưa con đi nộp hồ sơ lại, được nhận vào học nhưng chỉ với điều kiện “cho con cố gắng một năm.” Cuối năm học Hạnh là học sinh giỏi. Lúc đó, ai cũng ngạc nhiên, bà Hope nói: “Cầm trên tay tấm giấy khen của con mà cứ ngỡ mình đang mơ. “Ngành kỹ thuật máy tính. Ảnh: Nhận tiếp tế.
Cũng vì Hạnh ở nhà nên bày trò đủ trò. Tôi lén đạp xe, ôm cổ trên tay lái, cố ngước lên. , và bước trên bàn đạp. Một lần, vì cô muốn bơi lội, Hạnh gần như bị chết đuối. may mắn thay, có người tiếp cận cô và kêu gọi để giải cứu cô.
Khi cô đang học lớp thứ tư, cô vẫn phải hỏi mẹ cô để mặc nó sau khi tắm Mặc quần vào vì dùng chân không kéo lên được, có lần Hạnh phát hiện trong nhà tắm có một chiếc đinh cao ngang hông, chân luồn vào trong quần nhưng không đứng dậy được, chàng trai cố đứng cạnh chiếc đinh. Kéo quần lên, từ đó đến nay, em tự lập trong mọi sinh hoạt cá nhân, Hạnh phụ giúp bố mẹ việc nhà từ khi lên 10. Từ đó em cũng mơ ước trở thành người tốt cho em một chiếc máy tính. Trở thành kỹ sư máy tính.-Từ năm học lớp 7, Hạnh bắt đầu nhận thấy nhiều người thường nhìn mình với ánh mắt khinh thường, chẳng hạn như “Tại sao Hạnh lại đi học?” “Khi bị xúc phạm, cô ấy trở nên bất định, dứt tình, thường xuyên gây gổ với bạn bè. Cuối năm lớp 7, tôi bỏ học một năm, sau đó quay lại trường và quyết định học lại, vì” tôi có suy nghĩ. ” Cảm giác như đi học để trở thành một kỹ sư máy tính.
Cô Thanh Tâm, hiệu trưởng Hạnh học lớp 12 của giáo viên trường THPT Định Quán nói với học sinh: “Tôi thấy Hạnh tràn đầy năng lượng.Các bạn bình thường khác học từ cấp 3 trở lên cũng cần phải nỗ lực rất nhiều. Trong năm học này, Hạnh là học sinh khuyết tật duy nhất nhưng hòa đồng với các bạn, rất tự tin và nghị lực. “Năm ngoái Hạnh chưa đỗ đại học. Hân đã ổn định cuộc sống bằng cách tự đi xin việc. Tôi nghĩ mình cần phải đi học. Tôi đã nỗ lực bao năm để thực hiện ước mơ của mình. Hạnh nghĩ. Trong lòng, bà Hy rất vui và ủng hộ con trai:” Anh em bạn học không tốt cũng có thể làm thuê. Đối với một đứa trẻ có sức khỏe kém, việc học cách tìm ra nó sẽ khó khăn hơn. Công việc đúng đắn.
Hạnh tự tin, thân thiện với gia đình và bạn bè Ảnh: Nhân vật cung cấp
Tháng trước, Hạnh một mình bắt xe vào Biên Hòa, nộp hồ sơ vào khoa CNTT trường ĐH Honghu, rồi trở thành kỹ sư máy tính. Điểm dừng chân cuối cùng. “Penguin” được miễn toàn bộ học phí.
Qua một bài báo, tôi được biết Hanna, chủ một quán phở ở Biên Hòa, ông Lin Jinxiong, 65 tuổi, đã chủ động đến nhận Hanna làm con nuôi. Một tháng trước, Hạnh chuyển từ ký túc xá đến nhà anh Hồng, cách trường khoảng 3 km.
“Tôi biết quyền lực của Hạnh, nhưng tôi vẫn âm thầm quan sát trạng thái của Hạnh. Từ khi vào đây, Hạnh làm hết việc một mình, chỉ riêng việc rửa bát sau khi ăn, không cần ai giúp vì bát sứ dày và trơn trượt ”, chị Hồng cho biết. Riêng Hạnh, sau một năm đi làm, em đã lớn. Tôi trở nên tự tin hơn, ngay từ đầu năm học, tôi đã tích cực nghiên cứu và đọc rất nhiều tài liệu về ngôn ngữ lập trình. “Mọi thứ đều rất mới. Tôi hơi lo lắng, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức. ”Hannah mỉm cười.