8 giờ 45 phút sáng, khi tiếng trống báo hiệu sắp kết thúc, các em học sinh Trường Phổ thông dân tộc bán trú Tiểu học Trapa, xã Trapa, Nam Tami, ra đồng. Ở loại 5/2, chỉ có cô Nguyễn Thị Thu Ba được bảo lưu. Cô bắt đầu trải bộ đồng phục học sinh màu xanh trên bàn giáo viên, lấy kéo và kim từ trong cặp ra để sửa lại.
“Tôi vừa nhận 33 bộ đồng phục học sinh của trẻ em, nhưng chỉ có 13 bộ quần áo nữ là tốt, còn 20 bộ giống nhau của nam giới. Cô giáo 32 tuổi cho biết:” Một số người mặc chúng và quần của họ bị dính vào cổ. Cởi ra và khâu lại để chúng có thể mặc vào. “Cô Thu Ba, 33 học sinh trong lớp, rất vui khi được mặc bộ đồng phục” mới “của mình. Ảnh: Nhân vật cung cấp.
Trường Tiểu học Trà Focus Con em gia đình dân tộc thiểu số ở Nantra-nghèo nhất và khó khăn nhất Hầu như năm học nào, giáo viên các nhiệm kỳ cũng phải liên hệ với các nhà tài trợ của Plains để có đồng phục, dép, mũ cho học sinh … – Cô Thu Ba sáng 1/10, khóa 5/2. Nhận được “quà” từ thành phố, giặt sạch bộ quần áo trắng xanh cũ rồi cất gọn vào túi ni lông, nhưng khi cô mặc thử một cậu con trai nhưng nó không vừa.
Tôi yêu học sinh không có đồng phục, Cô giáo trẻ sẽ tự tay sửa cho phù hợp với dáng người của từng em. Vì không có máy khâu nên cô tự khâu bằng kim khâu trong nhà. Chiếc quần cũ là ống dài, được đặt thẳng lên bàn giáo sư rồi cắt Thành một đoạn phim ngắn rồi dán lại. Những chiếc áo đó rộng quá, cô đã khâu những đường nối từ lưng xuống thắt lưng. – – Cô Luti Ngia, Hiệu phó nhà trường chia sẻ: “Hầu hết học sinh trong trường đều đến từ Gia đình nghèo. Nhiều phụ huynh không mua được đồng phục học sinh cho con, năm nào chị Touba cũng sắm được những bộ quần áo vừa vặn, nhưng riêng năm nay quần áo quá lớn nên không thể sửa được. Các giáo viên tự làm. Vì vậy, cứ sau 20 phút giải lao và giờ dạy buổi chiều, cô Thu Ba đã sửa được 20 chiếc quần và một bộ quần áo cho học sinh sau 3 ngày. Bàn tay của vị giáo sư kiệt quệ vì máu xuyên qua vô số mũi kim. Chị Thu Ba cho biết: “Hơi mệt nhưng tốn chưa đến 50.000. Tình cảm của chị cũng trở nên khăng khít hơn.” Đây không phải là lần đầu tiên chị Thu Ba làm việc này. Trước đây, khi quần áo trẻ em bị hỏng, cô sẽ may cho chúng. Thấy tóc các em rất dài, chị cũng là người cắt tóc cho các em.
“Các cô giáo trong trường giỏi lắm, nấu cơm tắm rửa, mỗi cô giáo một cái kéo cắt tóc. Bạn thấy học sinh, cô Nghĩa nói thêm:” Nếu cần cô sẽ xin tài trợ. . Nếu bạn có thể nhận được nhiều hơn, bạn sẽ chia sẻ các khóa học ít hơn, và giáo viên sẽ nhận được ít khóa học hơn. Nguyễn Tấn Nguyên, 28 tuổi, thường xuyên tặng quà cho các trường học ở Tela Tap cho biết: “Vì là vùng núi cao nên đội tình nguyện của tôi thường ưu tiên cho học sinh các trường trong khu vực Nantra của tôi. Khó khăn nhất tỉnh. Tuy trường gần thành phố nhưng học sinh đến từ các bản làng trên núi cao nên các em rất nhớ.
Trong các kỳ nghỉ Tết, nghỉ hè và trong đợt dịch Covid-19 vừa qua, sau khi đi học về, cô Thu Ba và các cán bộ giáo viên khác của trường phải cắt tóc và móng tay cho học sinh. Ảnh: Người đóng góp.
Cô Thu Ba gắn bó với ngôi trường cấp 3 cách Quảng hơn 100 cây số này, 10 năm trước, khi cô tốt nghiệp tiểu học ở thành Nam, khi còn là học sinh, tình nguyện viên đã lên núi xem. Sinh viên địa phương có nhu cầu, sinh viên tự nguyện lên miền núi công tác sau khi tốt nghiệp. Cô giáo trẻ này có hai con, con trai lớn học lớp 2 ở với cô tại nhà riêng cách trường Trà Tập hơn 3 km, con trai 4 tuổi theo chồng đi làm thuê ở thị xã Tam Kỳ, cả nhà thôi. Có thể ở bên nhau trong hai ngày cuối tuần.
Trong chuyến đi này sau khi từ Trà T trở về, anh Tấn Nguyên cũng được nhà tài trợ tặng một chiếc máy khâu mini và gửi tặng chị Thu Ba. Loại máy khâu siêu nhỏ này cô chưa từng sử dụng bao giờ nên chiều nay tan học, cô phải lục tung trên mạng tìm video hướng dẫn.
Sắp tới, thầy cũng sẽ cố gắng liên hệ mạnh mẽ với các mạnh thường quân và xin bổ sung màu xanh và trắng. Quần áo, vì hiện tại mỗi đứa chỉ có một bộ. Học sinh nên giặt và phơi 2 ngày một lần để có thể đến lớp vào ngày hôm sau. bạn đang ở đâyCô sinh viên trường Y cười hạnh phúc, tôi cũng nhớ con lắm.