Vào đến thành phố được vài ngày thì nghe tin bão số 9 đổ bộ vào miền Trung gây mưa lớn, con gái Nghệ An, sinh viên năm thứ nhất trường Đại học Sư phạm Kỹ thuật vội vã ra đón. Gọi cô ấy là dì nhỏ. Sau khi biết rằng mọi người đã an toàn ở nhà, hãy thư giãn các cơ mặt. Câu hỏi tiếp theo của Sương là có nuôi một chú chó tên là Mai Mai – mẹ nó mất đã 5 năm rồi. Trước khi đi học, chú chó được gửi đến nhà người cô để chăm sóc.
Ở ký túc xá, Sương hay dắt đàn ra ngồi hát mỗi khi buồn. Cô đã mua cây đàn này từ năm lớp 10. Ảnh: Người dân cung cấp
Trước khi mất bố mẹ, Trịnh Thu Sương có một gia đình hạnh phúc. Khi cô gái 9 tuổi, cha cô bị đột quỵ qua đời. Cú sốc quá lớn khiến mẹ Sương bặt vô âm tín từ đó đến nay. Cuộc sống của cô dần phát triển, bữa ăn thường chỉ có cơm trắng và cà muối, thỉnh thoảng mẹ cô lại mang theo chai gạo để đổi bữa. Đồ đạc trong nhà chỉ là chiếc giường dột nát. Phần chân giường gãy đã được thay thế bằng những viên gạch xếp chồng lên nhau.
Nhưng số phận không ngừng thử thách cô gái nhỏ này. Năm lớp 8, Sương lại phải chịu đựng nỗi đau mất mẹ sau một vụ tai nạn ô tô. Hình ảnh cô bé 14 tuổi nằm ngủ đã trở thành cơn ác mộng hàng ngày ở tuổi 14. Đi học về, Sương không dám nhìn lên bàn thờ vì không kìm được xúc động. Thương cháu ngoại bơ vơ, bà ngoại 80 tuổi đã đến đón cháu về. Được một thời gian, bà cụ già yếu nên được người thân cưu mang. Kể từ đó, chỉ có sương tồn tại trong ngôi nhà gạch “nắm tay con”. Để vơi đi nỗi cô đơn, cô nuôi chó mèo. Cô đặt tên cho chú chó đầu lòng là Mai Ái và nhờ cô bé tỏ tình với chị gái, đi đâu cũng có thể dắt về như một người bạn thân. — Riêng Sương nằm trên đầu giường và vẫn cầm theo một con dao và một thanh gỗ để phòng thân. “Nhiều đêm mưa, nghe tiếng bước chân xào xạc ngoài vườn, tôi vùng dậy, thu mình vào góc tường, nắm chặt cây gậy, bước thật chặt, khi bước chân dừng lại. “Tôi sáng. Có điện, bạn không phải lo lắng về việc hát khi chơi guitar”, Trịnh Thu Sương nói. Số tiền kiếm được không đủ trang trải cho việc học và sinh hoạt hàng ngày nên chủ nhân của Mai Mai cùng 4 chú chó mèo và 5 chú chó thường xuyên chết đói. Nhà hết lương thực, phải nhịn đói cả ngày, đến nhà một người bạn thì cô đã kiệt sức. Cơm nhà Sương chưa từng thấy thịt, cá, chỉ có trứng, đậu, rau … những thứ rẻ nhất chợ. Suy dinh dưỡng, nhiều năm nay vẫn nặng 41 kg. Dù nghèo khó nhưng cô gái không bao giờ ngửa tay xin tiền ai. Nó giúp rất nhiều. Chị Lương cho biết: “Frost hiểu rằng mình làm được việc tốt thì tự mình làm, không bao giờ nhờ vả.” Chị không ghi chép, nhưng chị vẫn nhớ ai đã giúp mình. Cô gái nhỏ thề: “Em phải nhớ quay lại và giúp đỡ những người đang gặp khó khăn như em.”
Ngoài việc đi học, chăm sóc chó mèo là cách Song Songen quên mình và có được hạnh phúc vĩnh viễn. cô đơn. Đi học về, cái đói sôi sùng sục mà trong nhà không còn cơm, vừa đi vừa khóc, Sương vừa đi vừa khóc. Sương về đến cửa nhà, thấy Mai Mai ló qua cái lỗ to trên cánh cửa đung đưa vẫy đuôi mừng rỡ, Sương lại cười. Nhiều khi thiếu tiền, chị chỉ mong có 10.000 đồng để mua cá cho chó mèo. Bạn bè của cô muốn uống một cốc trà sữa, và cô đã chuyển tiền cho những người bạn tốt ở nhà. Nhưng cô vẫn quyết tâm học hỏi. Cô Hà Thị Thanh Thanh, giáo viên tiểu học lớp 3 Trường THPT Sương, năm nào cũng viết trong học bạ: “Có ý chí học tập.” Cô Sương đạt giải Xuất sắc giáo dục công dân huyện Đô Lương từ lớp 7 đến lớp 10. Cô Thanh cho biết: “Học bổng được cấp cho những sinh viên có hoàn cảnh khó khăn và nhà trường ưu tiên cho cô gái này.” “Cô ấy sống một mình nhiều năm rồi, Trưởng xóm 9, xã Minh Sơn, huyện Đô Lương, cho biết mong muốn cải thiện cuộc sống là rất lớn. Mạnh.
Năm lớp 12, nhiều bạn ôn thi tốt nghiệp nhưng Sương không thi vì không nổi tiếng, con gái trong nhà không đi học mà tự học, không hiểu bài nên hỏi. Cô bạn đã dạy cô “Em biết chỉ có trường học mới thoát được cái nghèo, cái khổ còn chưa nguôi”, Sương TạAnh Su.
Nhà Thu Sương ở Thị trấn Minh Sơn, Nghệ An, Huyện Đô Lương. Ảnh: do nhân vật cung cấp.
Sau khi nhận được kết quả trúng tuyển của Trường ĐH Sư phạm Công nghệ TP.HCM, trong túi xách của Sương không có tiền. Để có tiền nhập học, cô đã tính đến chuyện bán chó bằng mọi cách. Nơi đây từng có một bầy chó mèo, nhưng do cuộc sống khó khăn, chúng lần lượt chết hết, chỉ còn mình Mai Mai. Một người bạn cao hứng nói: “Thôi bán đi làm Mai Mai gầy quá.” Tuy nhiên, chỉ thấy thanh sắt tóm lấy con chó mà họ mang đến, cô hôn người bạn đã an ủi mình một lần trong đêm. Từ chối người mua, bà Mai dắt vào nhà nấu bún riêu quen thuộc. “Dù thế nào, ta cũng sẽ không bán cho ngươi, nếu không ta vĩnh viễn sẽ hối hận.” Sương chó vỗ vỗ. . Biết rõ lý lịch, cha mẹ, hàng chục người tụ họp nên Sương có hàng trăm người đi. Trong chợ, một người bán rau bóp tờ 20.000 đồng Việt Nam với lời động viên: “Cố gắng lên con học hành.
Ngoài việc học ở TP.HCM, cuối tuần Sương còn chơi ở Trung tâm Ngoại ngữ. Còn những công việc lặt vặt thì lương chỉ đủ trang trải cuộc sống sinh viên. Sau khi biết hoàn cảnh, cô giáo đã xin miễn học phí, nếu không cô gái dự định sẽ vay tiền ngân hàng trong 4 năm đại học tới. Ước mơ của Sương sau khi ra trường là được làm phụ thú nên cô đang rất chăm chỉ học tiếng Anh để biến ước mơ thành hiện thực.
Vào một buổi chiều mưa tháng 10, Sương đang ngồi trong kí túc xá, anh rút cây đàn ra và dạo chơi vài câu hát quen thuộc. Cô nghe thấy bài hát vang vọng trên radio ở giường bên cạnh và ngâm nga: “Cho dù hôm nay khó khăn, ngày mai sẽ là một ngày tốt hơn.” Trong bầu trời đầy mây vào một ngày mưa, một góc phòng được chiếu sáng.