Ngay từ sáng sớm, tại làng Xuanlai, thị trấn Hongmin, quận Honghe, Taiping, khắp nơi đã tràn ngập không khí hân hoan. Khắp ngõ hẻm, quý bà, đàn ông tụ tập bàn tán. Đối tượng Văn Hậu, trai làng không sao, đã giúp U22 Việt Nam vô địch Đông Nam Á lần thứ 30 và thắng cách biệt 2 bàn. Chia sẻ với bà nội của Văn Hậu là bà Nguyễn Thị Hát. Sáng nay, dòng họ Hầu ở cuối ngôi làng nhỏ lặng đi, dấu vết của trận “bão” đêm qua là hàng chục lá cờ giăng kín các góc sân vận động.
Ở Đại hội thể thao Đông Nam Á lần thứ 29, Hou đã ghi 2 bàn trong trận mở tỷ số. Trong 30 kỳ SEA Games này, Hậu lập cú đúp và bảo toàn chiến thắng. “Hiện tại chúng tôi rất hạnh phúc. Tôi thực sự không cảm thấy mình, tôi cũng chưa tỉnh táo”, ông Đoàn Quốc Thắng, 51 tuổi, bố của Văn Hậu cho biết. Nhiếp ảnh: Phan Dương.
Sáng nay chị Hảo thông báo với gia đình không về Việt Nam được, Tết chưa về Hà Lan ngay được. “Hôm qua, nhìn thấy con bị gãy đầu gối mà tôi không khỏi xót xa, hỏi han bao nhiêu khó khăn, thương tật mà mình vượt qua, anh Thắng kể.
Hậu là con thứ 2 trong một gia đình nông nghiệp Trong đó có một anh 25 tuổi làm tài xế. Tình yêu với bóng bay hình thành trong nhà Hou’s từ rất sớm, đến nỗi cậu bé thân yêu và dễ thương đã bị bóng rơi trúng đầu không ít lần.
“Quét sân cho em , Tôi quay vô nhà quay lại thì thấy con tôi khuất bóng đi đá bóng. Mấy hôm sau tôi về nhà, không thấy con đâu, phải đi xem, hóa ra con đang chơi với bạn ”, bà Vũ Thị Nữ, mẹ Hou, 49 tuổi, kể: Khi lên cấp 1, cô đã tham gia trận đấu bóng đá của trường, lên 9 tuổi, Hou thi vào trường thể thao tài năng Pinghe của Thái Lan, vợ anh không đồng ý, vì chúng còn rất nhỏ nên không cho các con đi. “Bố mẹ cho con đi. , Tôi có thể độc lập tất cả. “Hou thuyết phục.
Hou đứng bên phải chủ công áo xanh. Một cậu bé 10 tuổi đang chơi bóng ở Hà Nội. Ảnh: GDCC.
Năm 15 tuổi, HLV của đội H15 Việt Nam bắt nó chơi game thâu đêm suốt sáng. , Gọi điện về cho bố mẹ, Hậu khóc nức nở, có lỗi với bố mẹ, cô giáo “Giờ con đi hai ngả, chơi game thì về quê, ở lại đá bóng. “Tôi muốn ở lại chơi bóng và từ đó tôi đã rút lui khỏi cuộc chơi.
” Tôi đi được khoảng một tuần và nhớ nhà không thể về. Bố đến với tôi vào thứ bảy hàng tuần. Tôi đã từng đam mê nên không muốn nói “Cô Nụ. Năm 9 tuổi Hậu bỏ đi, không biết làm việc nhà, thỉnh thoảng chăn trâu cho bố mẹ. Sau này lên Thái Bình học hành thành tài. Cậu bé này phải một mình lo liệu mọi việc như giặt quần áo, ba mẹ lần nào cũng đến thăm em nhưng chắc chắn em đã lớn rồi .—— Mấy năm gần đây, Hạo Nhiên ít có dịp về nhà. Trong năm 2017, anh Về một lần, năm 2018 thì khoảng 2-3 lần, lần gần đây nhất là vào cuối tháng 8 năm ngoái, khi làm thủ tục sang tay CLB Hà Lan, Hou chỉ được về thăm nhà 1 tiếng đồng hồ, thắp hương và nói chuyện với bố mẹ. Cùng nhau ăn.-Căn nhà của gia đình này được xây dựng từ năm Hậu sinh ra và được sửa sang vào năm 2018. Ảnh: Phan Dương .
“Tôi hỏi muốn ăn gì. Hậu nói: “Tôi sẽ không bỏ lỡ bất cứ điều gì, vì vậy tôi cho các con cơm, canh cua và thịt nướng. “Cô Nụ nói.” Cô Nữ nói: “Bây giờ chúng tôi đã yên tâm với Hào. Tôi tin rằng cô ấy có đủ can đảm và dũng cảm.