Theo báo cáo của Cục Thống kê Quốc gia vào cuối tháng Tư.
Trung tâm từng là nơi cô đặt kỳ vọng lớn nhất vào hai năm sau khi tốt nghiệp, khi đó cô được tạo điều kiện lớn nhất để phát huy hết khả năng của mình mà không đánh mất nó. Ngọc tốt nghiệp ngành sinh học, hệ tài năng, từng làm việc trong viện nghiên cứu vắc xin, sau khi thử việc ở bệnh viện với cường độ “hai tháng không nắng”, cô mới thấy được niềm đam mê dạy học của mình. Ngọc đã làm việc được một năm, là thành viên của đội ngũ giáo viên có năng lực và luôn nỗ lực hết mình với vai trò là chuyên gia phát triển giáo trình của trung tâm. Cô dự định sẽ thi IELTS để lấy chứng chỉ và nâng cao kỹ năng của mình thông qua khóa học. Mọi thứ giờ đã dừng lại.
Những ngày không phiên dịch, Ngọc kiêm nhiệm hai vai: là giáo viên chủ nhiệm một môn khoa học của trường đại học mà trung tâm trực thuộc, và là thành viên của chuyên gia phát triển phòng kế hoạch, đặc biệt soạn giáo án cho giáo viên. .
Dù tạm ngừng sản xuất gần 2 tháng nhưng tháng 3 công ty vẫn đòi lương 4,7 triệu đồng. Khi cô bước lên cầu thang, đại dịch đã đưa cô gái 25 tuổi trở lại ban đầu. Nhưng Ngọc càng thấy buồn cho giám đốc trung tâm. Đại dịch đã qua đi, nhân viên đã tìm được việc làm mới, và các nhà quản lý đã mất hàng chục năm kinh doanh.
Ngày đi làm, sự việc Ngok thu nhập hàng tháng 8 triệu, ước tính mỗi bữa là 2 triệu đô la Mỹ, thường xuyên đi bệnh viện, thuốc điều trị xương, xe hơi, điện thoại và em trai năm ba của cô ấy ” Vật tư ”. Ngày về nước, Ngọc tặng mẹ căn nhà hơn chục triệu đô. Dịch bệnh đã ập đến, và số tiền cuối cùng vừa đến tay anh. Ngọc dự định năm thứ 2 sẽ kết hôn sau khi anh “về già”.
Ngày thứ hai sau khi mất việc, Ngọc bắt đầu tìm việc mới với từ khóa “Tuyển Giáo Viên Hà Nội”. Cô đã đăng ký trực tuyến cho hai trong số bốn trường tư đã thuê giáo viên dạy khoa học. Mục tiêu là các trường tư thục có yếu tố nước ngoài vì họ thích môi trường kích thích, sử dụng tiếng Anh, có cơ hội tham gia xây dựng chương trình giảng dạy. Ngày 23/4, Bích Ngọc lái xe ra Hà Nội sau khi hết thời gian cách ly với xã hội. Trong ba lô còn có 5 bộ CV. Mẹ là nông dân, bố là cán bộ xã mất việc, Ngọc không cho phép mình thất nghiệp quá lâu.
Đầu tháng 5, Ngọc nhận lời phỏng vấn sơ bộ và một sinh viên đi học lại. Thông báo từ trường tư thục. Nhưng trước khi phỏng vấn, cô ấy bị sốt 38 độ C và không thể ghi báo cáo kết quả thi. Ngọc phải rời nhà và theo dõi các triệu chứng ở nhà một mình. Cơn sốt biến mất vào ngày hôm sau, nhưng phải mất gần một tuần cô mới ra khỏi phòng mà không có bất kỳ triệu chứng bất thường nào. Bỏ lỡ cơ hội, Ngọc luôn cảm thấy mình may mắn khi “sốt, không cần nCov”.
Lần sau Trường Thanh Xuân cần 3-5 năm kinh nghiệm làm việc, Ngọc xin nghỉ. Được dạy trong hai năm. Cô cũng phải “chiến đấu” với hàng chục giáo viên ở các trường tư thục. Sau một tuần phỏng vấn và làm bài kiểm tra, Ngọc vượt trội hơn các ứng viên khác về chương trình xây dựng và kinh nghiệm giảng dạy phong phú về các môn khoa học đời sống. Để tìm được công việc mới môn Vật lý được một tháng, Phan Bích Ngọc, hiện là giáo viên khoa học, bắt đầu dạy bằng tiếng Anh. Đại dịch đã khiến cô ấy mất việc, nhưng rồi nó lại tạo ra một cơ hội khác. Chứng kiến các cơ sở thương mại đóng cửa và thông báo phá sản vì dịch bệnh, ông Hải tự nhận mình “còn may”. Chủ quán trà chanh hy vọng tháng sau sẽ có lãi.
Sự kiện này khiến những người trẻ như Ngọc và Hải cảm thấy mạnh mẽ hơn. Hải nói: “Vượt qua thử thách này, mọi thứ mới có thể bắt đầu lại”.