Vào ngày 14 tháng 4 năm 2014, cô Nguyễn Thị Hoa (Kiến Quốc, Kiến Quốc, thành phố Hải Phòng) từ làng Từ Đổi bước ra cổng lần đầu tiên trong đời. Tôi đã 34 tuổi vào năm đó.
“Thư giãn và cho tôi xem đường.” Giọng nói hào hứng của anh khiến người lái xe mỉm cười và lái xe chầm chậm. Khoảng cách giữa nhà và khu phố là 4 km, mất hơn 20 phút. Trâu, làng tre, xe hơi, đường phố đông đúc … đều là những thương hiệu mới, giống như một giấc mơ đẹp đối với cô. — Thiên đường Hải Phòng hôm đó thật ảm đạm. Một quan chức của xã đã từng nói: “Con trai anh ta đang nằm ở một góc, và anh ta phải đến đó để lấy chứng minh thư.” Anh ta từ chối làm như vậy. Tuy nhiên, Hoa vẫn đang cố gắng thuyết phục cha mình xin thư giới thiệu từ những người dân gần đó.
Ăn uống bằng chứng minh thư trong khu dân cư không được suôn sẻ cho lắm, và rất khó để chụp ảnh và lấy dấu vân tay vì bà Hoa chỉ là một đứa trẻ. Nói dối, tôi không thể ngồi xuống, nhưng tôi đã xong. Do đó, ngày 14 tháng 4 năm đó đã khắc sâu trong trí nhớ của tôi. Ảnh: NVCC .
38 tuổi, dài 70 cm, nặng 13 kg, cô Ruan Tihua đang làm việc chăm chỉ để điều trị nhiều loại bệnh như viêm kết mạc, dính xương, viêm phổi cấp tính … Nhưng ngay cả khi nằm trên giường, cô vẫn xoay sở được. Với xưởng thủ công của riêng mình, cô đã đáp ứng nhu cầu của mình và tạo công ăn việc làm cho ba người khác.
Hoa sinh năm 1980 và nặng gần 4 kg, nhưng nó không thuộc về cơ thể bình thường của cô. Với thời gian trôi qua, chỉ có cái đầu trở nên to hơn, những ngón tay ngắn và cong, và toàn bộ cơ thể mềm mại như sợi mì, và nó không biến mất, thậm chí là ngồi. Dân làng cho biết cô là một “quái vật” và thậm chí còn nói sẽ vứt nó đi. Anh Nghĩa và vợ chỉ biết giấu con thật kỹ để tránh sự phân biệt đối xử bên ngoài.
– Vậy Hoa sống trong một ngôi nhà biệt lập. Người cha đã trồng một cây hình bầu dục gần cửa sổ nơi con gái đang nằm để bảo vệ cửa khỏi ánh sáng mặt trời. “Tôi không biết hiên nhà là gì, vì mỗi ngày có một nơi để chơi với con mèo. Hoa nói:” Chỉ có bà là người thân nhất. “- Không có khái niệm về thời gian và không gian. Hoa càng biết nhiều, anh ta càng hiểu câu chuyện và lòng tự trọng của anh ta càng yếu. Sau đó, không ai cần phải nói. Khi cô ta tiếp khách trong nhà, cô ta chui vào chăn và trốn. Dậy đi. Khi du khách đến chơi cả ngày, Hoa nằm trên chăn cả ngày mà không ăn uống .
– 32 tuổi đứng dưới nắng và mưa. Thành tựu nửa đời lớn nhất của Hoa là biết đọc biết viết. Một thảm họa đã giáng xuống và bà của cô ấy đã qua đời. “Trước khi cô ấy rời đi, cô ấy nói rằng sẽ rất đau khổ khi lo lắng cho tôi từ đây vì không ai yêu tôi. Tôi trả lời. “Bà ơi, trời sinh ra voi và thảo dược.” “Bà không chết, bà chỉ ngủ thôi.”
Khi gia đình lo lắng, một người lính bị thương trong làng đã đến thăm bà. Anh thấy Hoa bày tỏ sự thông cảm và động viên anh. Bây giờ tôi phải tự lập, tôi phải ra xã hội để khám phá. “Tôi nói, nếu tôi không có tay và chân như mọi người, tôi nên làm gì. Bác nói:” Thật may mắn khi có một cái đầu. Lúc đó, tôi lập luận: Cổ tôi rất yếu, nếu đầu tôi không thể đứng dậy, tôi không thể đi được. Anh ấy đã không nói nhiều hơn với tôi. Một bài thơ trong truyện ngụ ngôn Việt Nam, “Nhớ lại anh ấy …. Ôm bài thơ này, Anh ấy ngày càng đọc nhiều hơn. Sau đó, cựu chiến binh thậm chí còn cho cô ấy mượn thêm sách. Dần dần, cô ấy đã gửi hàng xóm của mình Trong số các em mua vở và bút, rồi tập viết. Năm 2014, Hoa hoàn thành khóa học năm thứ nhất một mình.
“Tôi nghĩ các em nói chuyện với nhau rất tốt. Chơi Facebook. Lúc đó, tôi cũng tò mò không biết mình đã thấy gì. Cô nói: “Tôi đã không ăn sáng hoặc mua thuốc trị viêm phổi trong hai tháng, vì vậy tôi có thể mua một chiếc điện thoại di động.”
– Hoa Hoa quảng cáo hoa giấy và hoa lụa trên ảnh gấu bông của cô Nguyễn. Nhờ mạng xã hội, Hoa đã viết những bài thơ và tin tức về cuộc sống của cô, và nhiều người biết, yêu thương và trân trọng cô đã trở thành bạn thân với cô.
Tôi là một con gấu / một đứa trẻ thiệt thòi / nằm ở một nơi / vài lần đi chơi / nhưng tôi không thích nó / gấu buồn / gấu là hoa / gió hướng tới tương lai / … Bàn tay nhỏ / hoa gấu / như hôn nhân / Kiên nhẫn với bạn bè …- Bởi vì cô gái “Sọ dừa” đã học cách làm hoa giấy, hoa đá, tranh thêu chữ thập và các đồ thủ công khác khi tương tác với mạng xã hội … và nhật ký trực tuyến.
Mỗi ngày, Hoa nằm bẹp trên giường, hai tay bị cắt và đục, rồi phủ lên cánh hoa, rồi thành phẩm được ghép lại. Ban đầu, Hoa không thể điều khiển đôi tay của mình theo ý muốn, từng chút một cô đã có thể xử lý chiếc kéo một cách hoàn hảo. Hoa đầy màu sắc .
– “Đơn hàng lớn đầu tiên của tôi là bán 30 giỏ hoa cho một bác sĩ ở Sài Gòn. Chẳng bao lâu sau tôi có thể bán 30 giỏ cho một khách hàng khác. Lúc đó tôi rất vui. , Cô nói: “Tôi may mắn sống lâu hơn. “-Trong khi anh ta có thể che giấu cuộc sống của con gái mình để tránh sự kỳ thị, Nguyễn Đình Nghĩa (64 tuổi) không tin rằng con trai mình sẽ dần dần cải thiện, thậm chí không cần sự hỗ trợ của cha mẹ trong nhiều năm. — “Chúng tôi không muốn học đọc, vì vậy chúng tôi đã dạy. Khi anh ấy mua điện thoại, tôi đã mắng anh ấy. Khi anh ấy muốn chứng minh rằng tôi đã không ủng hộ … Trong hơn 30 năm, chúng tôi nghĩ rằng số phận thật tàn nhẫn. Có thể nằm xuống một chỗ. Nhưng chính De La Hoya đã đứng lên và làm những điều bất ngờ, “Thưa ngài. Ngia nói. Giờ anh và vợ không còn cấm đoán gì nữa, mà nuôi con.
Tầm vóc ngắn, nên khi chúng tôi chụp ảnh cô dâu, nhiều người không tin và vẫn nghĩ Hoa là “búp bê”. Ảnh: NVCC.
Năm ngoái, Hoa được một bác sĩ ở Sài Gòn tài trợ để mua vé máy bay. Chuyên gia viêm xương khớp, anh chẩn đoán Hoa bẩm sinh xương khớp. Hiện tại, xương của anh rất mỏng và không thể can thiệp được. Ngoài ra, Hoa đã được cảnh báo về nhiều bệnh khác.
Hiện tại, do sức khỏe của cô, cô không còn sản xuất tài liệu, mà gán chúng cho công nhân. Mỗi ngày, Hoa sẽ xuất bản sản phẩm trên trang cá nhân của mình để giới thiệu và chăm sóc việc phát hành sản phẩm. Thu nhập hàng tháng của cô là 1,5 triệu đồng, và thu nhập của nhân viên là 3 đến 4 triệu đồng.
Cô bé muốn mở một trung tâm thủ công cho người khuyết tật, rồi nhìn lại. Đầu ra của sản phẩm này là ổn định.
Bà Ruan Taihai, Chủ tịch Liên đoàn Phụ nữ làng Kian Kwok và thị trấn, nói: “Có nhiều người khuyết tật chấp nhận số phận của họ để hỗ trợ gia đình họ. Ngay cả khi bà Hoa nằm xuống như một đứa bé, bà vẫn đứng lên để tự nuôi mình.”
– -Pan Dương