Mấy năm gần đây rộ lên phong trào xuống phố, về quê. Có lẽ câu chuyện “Tôi bỏ quê đi trồng rau, bắt cá” đã đến trong tâm trí nhiều bạn trẻ ở thành phố này. Câu hỏi được đặt ra là việc ra đường về quê có thực sự là một giấc mơ hay đó chỉ là sự trốn chạy của nhiều bạn trẻ khi không tìm được danh phận ở chốn thị thành. Khi hai vợ chồng tôi ngoài ba mươi tuổi, tôi bỏ việc ở thị trấn về quê, nhưng chỉ hai năm trở lại đây, tôi cảm thấy mình như mắc kẹt trong vũng lầy và sẵn sàng đi.
Bốn năm trước, khi vợ tôi sinh đứa con đầu lòng, tôi vẫn đang đi làm ở thành phố. Vợ nghỉ sinh, về quê chăm con mới sinh. Với sự hỗ trợ của ông bà, không khí trong lành ở nông thôn tốt hơn thành phố chật hẹp và nóng bức. Con tôi rất kén ăn, không cai sữa được nên vợ tôi không đi làm trở lại được nên tôi đã bàn với tôi xin nghỉ việc để tôi trông con cho đến khi con được ít nhất hai tuổi. Làm vườn và nuôi cá ở chợ không dễ – vì quê tôi gần Sài Gòn, cuối tuần nào tôi cũng về nhà bằng xe máy. Gia đình tôi cũng rất khỏe nên cũng mong vợ chồng ông bà ở chung, sợ ông bà mệt lắm. Thu nhập nên tìm bán hàng trực tuyến. Đừng bán quần áo hoặc mỹ phẩm, nhưng hãy bán thực phẩm và rau quả ở nông thôn. Lúc đầu tôi cũng lưỡng lự nhưng mong vợ làm gì đó để không bị trầm cảm sau sinh nên đồng ý.
Hôm đó cô ấy đã vào trang Facebook của mình, đăng các bài báo, bán rau, trái cây, gà và đi câu cá trong nước. Hàng ngày tôi ra bến xe nhận hàng rồi đi làm. Cũng may được sự ủng hộ của nhiều anh chị em đại lý cũ, các trang cá nhân của vợ chồng tôi tương tác nhiều nên bán được rất nhiều hàng.
Đến cuối tuần này, tôi vẫn còn ít luống rau và nuôi thêm gà. .. Lúc đó thu nhập bán rau cũng ngang ngửa, có khi hơn lương của tôi. Ngoài việc chán công việc và muốn duy trì mối quan hệ thân thiết với các con, tôi cũng không muốn về quê sống ở thành phố ngay lập tức. Tôi gom góp hết tiền và vay thêm tiền mua xe bán tải để chở hàng trên phố. Tôi cũng có tìm hiểu trên mạng và biết đến mô hình chăn nuôi chim cút lấy thịt và trứng. Lúc đầu tôi thất bại, nhưng bây giờ tôi đã có một số kinh nghiệm.
Nhưng tôi không muốn hòa đồng bình yên như nhiều bạn trẻ hát. Lối sống nông thôn khác với lối sống thành thị, đây là điều đầu tiên bạn phải chấp nhận khi trở về nhà.
>> “Cuộc Sống Mệt Mỏi” 30 năm khủng hoảng tâm lý
Dậy sớm, đi làm, sau đó vào nhà, ăn tối, xem TV vào ban đêm, và sau đó đi ngủ. Nhà hàng thường đóng cửa sớm từ 9 giờ sáng và không cung cấp các dịch vụ vui chơi, giải trí. Giáo dục cũng mất dần. Con tôi rất hiếu động, rất hiếu động, nhưng không có cơ hội học thêm ngoại ngữ, bơi, hát, chơi đàn.
Tôi từng chứng kiến nhiều bạn xung đột với sếp, công việc và cuộc sống. Muốn xuất gia. Quan niệm về nhà sống yên ổn, ăn bớt mặc ấm là sai lầm. Không chỉ có tiền về quê mà còn phải có nhiều tiền mới có thể yên ổn. Không có mô hình sản xuất kinh doanh hiệu quả, mang tính cách mạng thì không thể kiếm nhiều tiền ở nông thôn. Ở các thành phố, có nhiều cơ hội hơn.
Vài năm sau khi về nước: Tôi đen nhẻm, trông già đi chục tuổi vì làm ruộng. Vợ tôi cũng vậy. Khoản vay mua ô tô chưa được hoàn trả. Chăn nuôi và chăn nuôi được sử dụng vì lợi nhuận. Công việc thủ công phải tốn kém nhiều chi phí, rất nản.
Nếu bạn từng làm việc trong phòng lạnh ở một thị trấn, làm việc trong văn phòng tám giờ và sau đó về nhà sau khi kết thúc công việc, thì bây giờ bạn phải làm việc chăm chỉ. Nếu cuối tháng lương của tôi được phục hồi và tôi chủ động chi tiêu, tiết kiệm thì bây giờ tôi sẽ không còn chủ động nữa.
Sau vài năm sống ở quê, tôi cảm thấy như mình đang ở trong vũng lầy. Không có nền tảng vững chắc, không thể cùng ta sống trong mộng đẹp, giống như xây lâu đài trên đầm lầy.
>> Bài viết này không nhất thiết trùng với quan điểm của VnExpress.net. Đăng ở đây .
Fan Guang