Anh em tôi đã vượt qua muôn vàn khó khăn, năm năm qua tổng số vốn đã lên đến 2,5 tỷ đồng. Thấy khu đất mới mua chỉ toàn sắn, cỏ dại mọc um tùm, không có đất canh tác, người dân địa phương bảo chúng tôi như phát điên. Mình cứ đi, ai cũng bảo tự giết mình
Hạn hán năm 2017, hồ cạn kiệt, khó khăn. Lúc đó tôi không thể phân biệt được đâu là động cơ và đâu là máy cày, mỗi khi tưới nước tôi phải tìm người chạy máy. Hai anh em bàn nhau về vấn đề nước tưới. Do đó, 12 giàn đã được kéo vào vườn. Tôi đã không tìm thấy nước trong hai năm, và tôi phải lấy nước cách nơi hoang dã 800m.
Tôi vẫn chưa có điện lưới, tôi phải sử dụng pin sạc và năng lượng mặt trời. Với nguồn điện này thì bóng đèn sẽ giảm, vào mùa mưa không mưa nắng thì bóng đèn không sáng qua đêm từ tháng 12 đến tháng 2 âm lịch năm sau.
Đóng cửa trong hai ngày liên tiếp, đi. Tôi lại bước vào bục giảng trong một nơi vắng lặng, không ai trả lời, chỉ có tiếng vang. Tối xem bài, làm ban ngày cho mấy ngày phun sinh học nên 4h sáng mình dậy chuẩn bị pin. Bốn giờ chiều tôi lại phun thuốc, tưới cây cho đến khi màn đêm buông xuống, không tìm được cách nấu.
Suốt mấy tháng hè, tôi bám chặt ruộng, không kịp về quê thăm bố mẹ. Lúc đó vợ tôi sinh đứa con đầu lòng và tôi mừng lắm. Đêm đầu tiên, anh ta ngủ ở hiên bệnh viện và ngồi nói chuyện với con trai của một người anh, người cũng đã nuôi vợ anh ta. Một lúc sau, anh ta nói: “Từ trước đến giờ tưởng có gì đó chết, nhưng hơi hôi. Ai cũng sợ anh dính phân cá. Xấu quá”, tôi cười. Tôi không biết làm cách nào để khử mùi đặc biệt từ phân cá mà tôi vừa ủ.
Sử dụng phân cá làm phân bón cây. Ảnh: Học Thế Trung .—— Tôi về nhà một mình trong rừng núi, đau ốm lắm không biết kêu ai. Nhưng ở một khía cạnh nào đó, muốn sản xuất nông sản sạch thì phải chịu khó. Tôi đã đầu tư nhiều tài sản, làm khổ vợ con nên càng phải vay mượn đầu tư. Rồi cây cối lớn lên tươi tốt. Tôi vốn là một sinh viên, nhưng không biết từ bao giờ tôi đã biết cách siết chặt máy phát cỏ. Bây giờ tôi đang vận chuyển phân gà, phân bò hoặc vỏ cà phê. Nó có vị lạ. Sao nó giống ổi mà ngày xưa mình ăn rồi.
Tôi đã thu hoạch được rất nhiều ổi, vì vậy tôi bắt đầu công việc tạo màng bám của ổi. Để tiết kiệm chi phí, bản thân tôi. Sử dụng giấy bọc xốp vào ban đêm và giấy gói ni lông vào ban ngày. Tuy nhiên, trời mưa thì ổi mềm nhũn, bị khách chê. Anh em bọc vải, quả phát triển chậm hơn quả xốp rất nhiều, nhưng ổi không hề nhạt và nhũn.
Lãi ổi chẳng được bao nhiêu, tôi lại dồn tiền đầu tư thêm nên cũng bộn bề. hơn. Tuy nhiên, điều này không thấm vào đâu so với số vốn bỏ ra để mua phân chuồng chăm sóc cây.
Ai nói làm ruộng thì sướng, bắt tay vào làm thì thấy anh không thân, trời mưa.
Tôi thấy nhiều người muốn rời khỏi con đường này để vào rừng, nhưng họ phải suy nghĩ kỹ trước khi quay trở lại. Vì nhiều người tìm đến tôi để đi rừng, nhưng họ chỉ rất hào hứng lúc ban đầu.
“Ngày xưa nắng chói chang / tuổi thơ sung sướng vui sướng / Em chẳng ưa màu rừng nay là nắng / bỏng da bơ vơ.
Đã đến lúc xóa dấu chân quen / mắt mây, gió đau Lòng ta lạc lõng / nay mưa lạnh có nhau / rơi vào giấc mơ hỗn độn Trung
>> Bài này chưa chắc đã phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Post here.