(Bài viết nhận xét không nhất thiết phù hợp với quan điểm của VnExpress.net.)
Tôi đưa cho anh ấy 5 triệu đồng, và lương tháng 6 (ca nửa ngày, bốn tiếng một ngày) là người dọn dẹp khách sạn của tôi. . . Nở nụ cười trên môi, ông mở phong bì, mở phong bì rồi chép miệng: “Tiền chuộc xe là đủ rồi.”
Con trai 18 tuổi của ông tốt nghiệp và làm công việc trông giữ xe trong một siêu thị. . Các cuộc đua xe, đánh nhau, đua xe, bán hàng rong, săn trộm … được cảnh sát duy trì nhiều lần và cô phải nộp phạt và tiền chuộc.
Chị, một phụ nữ 50 tuổi, đã ly hôn và chồng qua đời, dẫn đến là Nan. Bao năm vất vả nuôi con ăn học. Hai con gái lớn đã lập gia đình và ở riêng. Cô ấy ở với đứa con út. Thằng con trai hứa năm này qua năm khác, dù có chuyện gì thì cũng sẽ đụ mình.
>> ‘Deer trả nợ vì nó đã vay tiền. “Kiếm tiền cho gia đình” – hai chị em này trở mặt, ngoảnh mặt, tố cáo “tại mẹ cho nên mới hư”. Cái này tôi phải mua một chiếc xe máy, mua lại phải nộp phạt gấp ba, dùng tiền công dọn vệ sinh ở khách sạn, nhà khác 50.000 đồng một giờ. -Tôi luôn thấy bạn bật lên, nhanh lên. Tôi chỉ làm xong một nhà rồi lao sang nhà khác. Cô ấy có trách nhiệm và sạch sẽ, và mọi người đã đưa cho cô ấy chìa khóa để hoàn thành công việc trước khi ra khỏi nhà. Một ngày nọ, tôi thấy cô ấy ăn một miếng cơm hoặc một bát cháo mua ở đâu đó trên đường, rồi “chạy ra ngoài” vào nửa đêm.
Hai ngày một tuần, tôi bảo cô nấu cơm trưa, rồi quấy rầy tôi, cô nói: “Cô làm việc nhiều, không lo ăn uống, cô có khỏe không?” Nhìn người phụ nữ ngồi ăn, tôi vội nấu một tô mì sau giờ làm việc. , Khuôn mặt thư thái, tươi cười vui vẻ kể chuyện nọ chuyện kia. Cô khoe rằng sau khi làm quản gia được chục năm, dọn dẹp đúng giờ và tiết kiệm tiền, cô vừa mua được mảnh đất hơn chục mét vuông ở ngoại thành mong có chỗ xây nhà cho mẹ anh ở. . Được đăng cai trong nhiều năm. – Mấy hôm trước, khi nhận lương của tôi, cô ấy có điện thoại. Buông máy, chị thở dài: “Con trai chị đang đợi tiền ngoài cửa để nộp phạt trả xe, 5 triệu chị ạ, số tiền chị kiếm được cho em trong 26 giờ sáng” – – >> ‘Bạn ơi’-Tôi bước vào, vẻ mặt hằn học khiến đứa con trai 18 tuổi của tôi giả vờ quay mặt đi. Tôi tiến lại gần: “Anh không biết thông cảm cho mẹ anh sao?” Anh cúi đầu nhìn lên, chớp chớp mắt, “Đúng vậy, lần này tôi thấy xấu hổ. Cảnh sát áp giải xe tôi, xúc phạm tôi. Tôi cảm thấy rất nhục nhã!” “Hừ, ngươi biết mẹ ngươi nhục nhã như thế nào, nhưng là không có cảm tình. Nàng vất vả nửa tháng, đủ trả tiền phạt xe cho ngươi. Nhìn mẹ ngươi, ta cả đời này không hối hận nam nhân.” “Còn các con thì sao? Mẹ hãy yêu thương bản thân và cố gắng sống chu đáo để mẹ không còn đau khổ nữa! Đó là:” Ừ “.
Ngày hôm sau, mẹ nói với con:” Con đi làm muộn lắm Về nhà, tôi không nói một lời, vì tôi mệt và buồn. Người con trai bước vào. Bế con, “Mẹ ơi, từ nay mẹ mặc kệ con. Mẹ sống vì con, mẹ đừng vì con mà khổ. Từ nay con không làm gì mẹ buồn nữa …”.
Nhưng đôi mắt mẹ sáng ngời, nụ cười rạng rỡ con ạ, mẹ đã không vơi đi nỗi muộn phiền mấy ngày qua, điều đó làm vơi đi gánh nặng mưu sinh của mẹ. -Phụ nữ chúng tôi trông cậy vào hy vọng về sự trưởng thành và trưởng thành của con cái mình. Đối với bạn, không phải chúng tôi. Nhưng tất cả cuộc đời của chúng ta – họ đều là phụ nữ – là trẻ em.
Các con hãy lớn lên và yêu thương cha mẹ bằng những bước tiến nhảy vọt của chính mình. Ở bạn tồn tại trong cuộc đời, sự trưởng thành của bạn có tình yêu thương cha mẹ vô bờ bến, mồ hôi nước mắt.
>> Chia sẻ thông tin của bạn trên trang “Bình luận” tại đây.