Chị gái tôi hơn tôi ba tuổi, khoảng 30 tuổi và chưa thể lấy chồng cho đến khi gia đình có ý kiến. Mỗi khi em gái tôi làm điều gì đó chóng mặt, cô ấy không biết phải nghĩ gì và tôi rất đau đầu. Từ việc lớn đến việc nhỏ, tôi đều phải ủng hộ. Dù thích ai, tôi cũng phải tìm hiểu xem mình đang làm gì, vì tôi không thể tin vào mắt cô em gái “hư” của mình. Tính đến nay, tôi đã tốt nghiệp đại học được hơn 4 năm. Là một người có trình độ học vấn cao tại trường Đại học Hà Nội rất nổi tiếng, tôi dễ dàng nhận được mức lương mà bạn bè mơ ước. Lịch sự và tràn đầy năng lượng tích cực luôn khiến cuộc sống của tôi hạnh phúc.
Vì ở xa nên bố mẹ không thể bù đắp được những thiếu sót của con cái, chỉ có thể động viên, nhắc nhở mỗi lần về quê. Đây là tất cả những gì tôi có, đôi khi như một cú nổ trời, mặc kệ cuộc đời của chị tôi. Vâng, đôi khi tôi còn bỏ rơi cuộc sống của mình nhiều hơn.
Nhưng không, em gái tôi đã bị người yêu của tôi lừa dối. Tôi mệt quá. Cô phải về ở với chị gái để nuôi em và yêu cầu em chấm dứt mối tình 4 năm với người đàn ông khác. Bố mẹ tôi biết chuyện này và phát điên lên. Tôi và em gái thỏa hiệp để giữ bí mật, anh rể bí mật đã đến nhà tôi mấy lần, bố mẹ tôi biết mặt tôi nên nếu mọi chuyện tách ra thì sẽ không hay. – Hết bốn tháng, mọi thứ lắng dịu và cuộc sống không còn u uất như xưa. Em gái tôi muốn chuyển nhà vì không muốn đi quá xa (15 km). Tôi đồng ý, nhưng vẫn còn nhiều băn khoăn. Một ứng cử viên cho vị trí “mẹ chồng” xuất hiện, với vẻ ngoài chững chạc, gia đình khá giả ở quê, nhưng khi nói chuyện thì tôi đã xôn xao bàn tán, và tôi không có nhiều ấn tượng. Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, vì tôi cứ nghĩ chị gái mình có một mối tình 4 năm kinh khủng nên chắc cũng rút ra được nhiều kinh nghiệm.
Tôi có một gia đình sáu tháng sau khi chuyển đi. làm tôi hạnh phúc. Cha mẹ và anh em họ hàng lại bắt đầu hỏi han, rất đau đầu. Thực sự rất hoang mang, vì biết chị gái mình đang mang thai nên không tiếp xúc nhiều nên bức xúc và có phần hơi sốc. Tôi nghĩ mình đã choáng váng trong giây lát, cả hai chúng tôi đều đã ngoài 30. Họ muốn có con và họ thậm chí không thể hạnh phúc. Mặc dù tôi cũng hơi ngại với những người hàng xóm trong nước.
Ngày cưới được diễn ra trong niềm vui vô bờ của bố mẹ và sự chúc phúc của gia đình, bạn bè. Tôi như trút được gánh nặng. Thời gian đầu tôi còn phải nuôi các anh chị em ở nhà, đi làm thêm, tôi phụ giúp gia đình mẹ chỉ mong gia đình được sống hạnh phúc như mong muốn. Tôi lấy cháu trai và gọi cháu là “chú”.
Mang bầu 6 tháng, chị gái ở nhà chỉ ăn cơm cho chồng, sức khỏe không tốt nên mọi người ủng hộ kế hoạch này. Còn thiếu nhiều thứ nữa, sắp đến ngày sinh rồi mà mình vẫn chưa hiểu. Gia đình bố mình đã giúp nhưng bột yến mạch, rau và cá … Chắc họ bận lắm. Mình không đợi được nên đã mua tủ lạnh, máy giặt, điều hòa, v.v. Những thứ không thể thiếu … Cho em gái giao hàng ngay trong ngày. Họ rất vui và hứa sẽ trả sau. Mình không chia sẻ gì cả, bố mẹ ủng hộ và tặng thêm tiền – một ngày tốt lành, mình muốn biết tại sao lần này chị gái mình lại ở nhà nhiều con đĩ dâm đãng. Nissan gặng hỏi liên tục thì anh ta nói rằng anh ta có một cuộc sống tồi tệ và nghiện ma túy đã bị gia đình chồng bỏ qua từ lâu.
Nissan đã rất sốc, Nissan biết điều này và đã khóc rất nhiều. Hiện tại, chúng tôi chỉ biết động viên em gái tôi bỏ qua mọi chuyện, chăm sóc thai nhi. Lúc đó, ông bà ngoại xuất hiện và bắt đầu hát cho cháu nghe khiến tôi mê mệt. Sau khi được anh rể cảnh cáo, anh đã cai trị thành công, chăm sóc vợ con khiến ai cũng ấm lòng. Chị gái tôi sinh được một cháu trai kháu khỉnh và bụ bẫm khiến anh vui vô bờ bến.
Chào mừng anh ấy đến một khách sạn bí ẩn, tuy không có gì nhưng vẫn tràn đầy niềm vui. Ông nội về thăm cháu một ngày rồi về quê, bà nội chăm cháu được 1 tháng thì lại đi làm, cuối tuần không về thăm cháu. Hai vợ chồng sống hòa thuận, hạnh phúc nhưng tâm trạng luôn tỏ ra thiếu thốn tình cảm.Từ gia đình phụ hệ và anh em họ hàng. Chuyện ông bà đòi bán đất ở quê để lo tổ ấm của đôi bạn trẻ từng hứa hẹn cưới xin rồi cũng quên. Thật là một gia đình kỳ lạ, đồ đạc ở khắp mọi nơi trong căn phòng chật chội. Anh rể có 67 triệu sống ở Hà Nội nhưng có thái độ đáng nói: Ngày nào đi làm không thích thì xin nghỉ. Tôi có một gợi ý, để thực sự lười biếng, hãy ăn thêm năm hoặc ba bữa nữa, và sự lười biếng sẽ tự nhiên bắt đầu thấy rõ. Em gái tôi chỉ biết bôi bẩn miệng. Em gái tôi chỉ muốn làm việc khi anh chàng đó đủ khỏe. Tôi luôn báo cáo tình hình với bố mẹ ở quê.
Cho đến một ngày chị tôi phát hiện ra chồng mình vẫn sử dụng ma túy thay vì sử dụng ma túy liên tục cũng không có gì khó khăn. Nằm xuống cả ngày, không chỉ một lần mà nhiều lần. Mọi thứ đã được thông báo nhờ sự tư vấn và hỗ trợ của ông bà. Một ngày, một tuần nữa trôi qua không thấy anh trai, chị gái tôi xách vali từ nhà lên với đứa cháu trai 6 tháng tuổi vì không chịu được nữa. Tối hôm đó, khi đi tập thể dục về, tôi thấy hai mẹ con đứng đợi ở cửa, lúc đó cũng kín kẽ, buồn lắm. Rất thương tâm.
Một bữa ăn, tất cả đồ ăn mà chị tôi thích mua, cô ấy ăn như diều gặp gió, một phần vì bốc đồng, một phần vì ham sữa. “Em không có gì để nói, cứ ở đây nghỉ ngơi đi để anh tính.” Bố mẹ tôi lúc đầu giận lắm vì biết chị tôi chưa nói với ai. Nhưng khi biết sự thật, xin hãy im lặng. Bà nội kể chuyện bà khóc lóc mong con gái riêng về ở rể vì nghĩ thương bà. Một cơ hội nữa cho anh rể bất hảo này. “Vật chất thiếu thốn thì có thể bù đắp được, nhưng thiếu thốn tình cảm thì không còn lý do gì để tiếp tục” Tôi chỉ nghĩ đến anh rể để anh ấy được nhẹ mặt với cả nhà. Tính cách của anh ấy là bảo thủ và tự ái, và tôi không muốn dùng lời nói để duy trì hòa bình.
– Một hành trình cai nghiện khác. Đi du lịch, thăm họ hàng … Tôi hy vọng gia đình chị gái tôi sẽ thành lập một liên minh càng sớm càng tốt và trở lại bình thường. Nhưng do không có tương lai cuộc sống, gia đình nề nếp lại tiếp tục bị bỏ qua khiến chị tôi buồn bã, gắt gỏng và hay cáu gắt. Mấy tháng nay, tôi định mời anh chị em về ở cùng, kể lể làm ăn và chia tay mái nhà tranh này. Bỏ lỡ nhiều hơn. Chị tôi vui cả mùa và mong một ngày được trở về nhà. Bố mẹ tôi cũng hoàn toàn thống nhất, gia đình bố tôi cũng không đòi hỏi. Tôi không hỏi gì cả. Bỏ cái miệng lưỡi bất lực này về nhà với bạn khoảng hai tuần trước, tôi mời ông bà già của tôi đến thăm cháu và bàn chuyện làm ăn, điều lạ là họ tiếp tục im lặng. -Vợ háo sắc hơn trước, bà cháu có chỗ ăn chơi nên lấy trộm đồ, thấy phức tạp. Rồi một ngày, tôi gặp lại chị tôi buồn bã, chị ấy nói rằng “ông này” dùng ma túy. Lần này, tôi không còn thấy sốc nữa mà cảm thấy thất vọng về sự cố gắng của mình, mọi người xung quanh như bị “bỏ rơi”. Mọi thứ dường như muốn sụp đổ ngay lập tức.
Tôi đã thông báo cho mọi người về vụ việc và yêu cầu tất cả những người liên quan có mặt. Trong cuộc trò chuyện có cả ông bà nội, ông bà ngoại và người già ở xa nên anh gọi điện video. Mọi thứ đã được phân tích và phân tích, và lý do rất lạ, chỉ có tôi đã nói. Ông bà thông gia tỏ ra bức xúc. Ông nội căn bản vẫn im lặng nói: “Đã gả thì phải theo chồng.” Bà nội tuyệt vọng khóc. Khi anh rể tôi đứng dậy bảo “Mọi người vào bàn ăn đi”, cả nhà đang bàn tán xôn xao bước vào phòng.
Không có cơ hội thay đổi, cuối cùng tôi đưa ra lời khuyên cho gia đình đây là “Hãy ly hôn”, ông bà ở đây vài ngày rồi chia tay các con. Tôi mua vé tàu để đưa mẹ và em gái về quê. Trước đó, tôi có ngồi hỏi ý kiến chị gái về hướng đi trong tương lai và được chị đồng ý.
Chấm dứt hôn nhân là cách tốt nhất để bảo vệ cuộc sống hạnh phúc của mẹ và con mà họ sẽ là người chịu nhiều thiệt hại nhất. Họ xứng đáng nhận được những điều tốt nhất mà cuộc sống có thể cung cấp. Dự kiến sẽ gây ra bất tiện và nguy hại trong tương lai, nhưng mọi người bên ngoài đã hứa sẽ giúp hai mẹ con có cuộc sống tốt hơn.
Tôi có thể bù đắp mọi khó khăn, thiếu thốn gắn kết với nhauTình buồn không thể là người dưng Thương chị, thương cháu ngoại, chỉ tiếc những kẻ độc ác, vô tâm, vô trách nhiệm mà chịu thôi. Ở dưới nước, tinh thần vui vẻ lên được vài ký trong vài tuần. Dù lời nói mơ hồ nhưng hai mẹ con sống rất hạnh phúc. Chị gái tôi thỉnh thoảng nhắc đến anh rể tôi, mong anh sớm thay đổi và có cuộc sống tốt hơn.
Từ khi anh ấy về nhà, bố anh ấy không liên lạc gì nữa, lúc đầu hai anh em luôn hòa nhã ở đó, nhưng giờ chỉ biết im lặng. Tôi hy vọng họ có thể nhanh chóng nhận ra trách nhiệm của mình, có nhân phẩm hơn họ và đừng khóc.
Bé được 10 tháng tuổi đang tập đi, mỗi buổi chiều hàng xóm đi làm về ai cũng muốn cõng “củ khoai” trên lưng, đầy ắp tình yêu thương và tiếng cười là điều cần thiết, chị mình đã ký hợp đồng tại Siêu thị gần nhà chị có làm thêm kiếm thêm tiền nuôi con, cuộc sống tuy còn nhiều khó khăn nhưng chắc chắn là tràn đầy yêu thương hơn xưa, tôi thường xuyên ghé thăm cả nhà qua video call. Sau sự việc này, tôi Gia đình tôi dường như gắn bó hơn, tôi bắt đầu tính chuyện lý lịch, cuộc sống tương lai của vợ con tôi Đăng lên đây.