Độc giả của VnExpress thương cảm câu chuyện “Tết quê” Khi cái Tết ở đô thị hiện đại không còn giữ được nét cổ truyền của Tết xưa, nhiều độc giả của VnExpress đã hoài niệm, tiếc nuối:
Tết ở thành phố bây giờ rất nhợt nhạt. Quanh năm, mọi người thường có đủ ăn, đủ mặc và bạn bè đi ăn ngoài. Người ta mỗi năm về quê cả chục lần, Tết làm gì được nữa? Bánh thiếu thì đặt, không có tiền mua thì đời sống vật chất của con người quá lớn khiến họ không còn cảm nhận được giá trị cốt lõi của xã hội. Vì vậy, bây giờ, nhất là Tết, cuộc sống nói chung là nhạt.
Vũ Thị Mai Anh
Tết đến đây đang tất bật chuẩn bị, tươm tất, mang ý nghĩa và hồn dân tộc. Sự phát triển của đất nước đã kéo theo những thay đổi về cách thức, nếp nghĩ, nhiều người kiệt quệ một cách nhanh chóng, tiện lợi nhưng lại không mang hồn cốt (quốc hồn quốc túy) của đất nước. Phát triển kinh tế khó có thể song song phát triển văn hóa, giữ được đặc trưng dân tộc trong quá trình phát triển. Xây dựng lại một công trình thì dễ, chặt cây đã hàng trăm năm tuổi là chuyện không thể đối với tính mạng của tôi hay thậm chí là của các con tôi. Đa số người cao tuổi cho rằng “quê mùa”, tức là tình yêu quê hương đất nước qua con gà, con lợn, cây xoài, trái mít, không thể thích ứng với “nếp sống thành thị”. Thực phẩm tươi sống
– Mối quan hệ giữa các cá nhân .—— Ba tiêu chí trên ở nông thôn tốt hơn ở thành phố. –Lan- Quả thật, tôi có đầy đủ kỷ niệm về làng quê mình, khi còn nhỏ, cho đến nay, khoảng 50 tuổi, tôi đã đi nhiều nơi trên trái đất. Những kỉ niệm thời thơ ấu vẫn còn mãi trong tim tôi không gì sánh được trong ký ức. Các con ơi, mẹ lo lắng cho những đứa trẻ sống ở thành phố, nơi có những tòa nhà cao tầng, những kỷ niệm tuổi thơ của chúng sau này sẽ ra sao? Họ có sâu sắc như tôi không? Hay nó chỉ là một cái gì đó vượt ra ngoài phạm vi học tập?
Lộc Trinh
Xung quanh bao nhiêu công việc nhà chuẩn bị đón xuân, lòng tôi rộn rã nỗi niềm, bởi năm mới sắp đến, lòng tôi tràn đầy hy vọng. Bồ đợi phía trước, buồn lắm, vì “còn phải” sống “ảo” -tuyệt vời mà khoe, ghê lắm, nhưng chẳng biết đặt hết hy vọng, những gì chờ đợi ta vẫn bản chất là thật.
Nguyen Jianqiang
Mặc dù tôi sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn nhưng gia đình này mang đậm nét văn hóa Bắc Âu, nhất là mỗi khi Tết đến xuân về. Tôi nhớ hôm trước Tết, cả gia đình, từ ông bà ngoại đến cô dì, con cháu đều ngồi chen chúc trong đám đông Bánh chưng Hỉ. Lúc đó, tôi học đại học hay xung phong làm bánh vì tôi luôn thích sự ấm áp của bếp lửa. Vào buổi sáng đầu tiên, mọi người tập trung tại nhà chính của ông nội. Ông đồ là một quân y sĩ, một vị tiến sĩ ngoài bắc nghiêm trang, đầu đội khăn đóng vào lễ đài. Từ ngày ông bà mất, chưa bao giờ tôi thấy Tết vui như trước.
Ben Ciro
Mùa xuân đến rồi, và tôi cũng nhớ đất nước của mình. Dù nghèo khó về vật chất nhưng vẫn còn đó một tình quê ấm áp. Nhưng bây giờ không còn cây đa, bóng nước, sân đình… mỗi lần về quê tôi lại bồi hồi nhớ về.
Hoa Tình Ngộ
Thật tiếc khi có những đứa trẻ thành phố bây giờ trở thành bạn của hoa, bướm, sông, ruộng, chó, mèo, gà, lợn … Mỗi căn nhà chỉ vài chục mét vuông, Xi măng và xe cộ vây quanh …
Ninh Ngô
Một vấn đề lớn trong thời đại công nghiệp hóa và đô thị hóa. Những cánh đồng xanh mướt, hương lúa trổ bông, cò trắng soi bóng tre hóa thành nhà máy xi măng kiên cố khiến khói đen tỏa ra ngày đêm. Nó có thể giúp mọi người trở nên giàu có hơn về vật chất và hiện đại hóa phương tiện của họ, nhưng chúng ta phải trả giá bằng sự thờ ơ ngày càng tăng?
Cu.dinh.nguyen
>> Chia sẻ bài viết của bạn tại đây để vào trang “Bình luận”.
Lê Phạm tổng hợp