Với tư cách là chồng của cô giáo, cha của một học sinh trung học rất khó chịu và cảm thấy rằng gia đình tôi thực sự sắp tan vỡ. Trong sáu tháng, vợ tôi đã học các khóa học mới, và cô ấy chỉ là một giáo viên lịch sử ở trường đại học, không có sinh viên cần học thêm. Thế mà vợ không ngày nghỉ, con cái mặc kệ, tối về nhà đánh máy cả đêm đến 12 giờ đêm. Ngày nào không gõ máy tính, cô ấy cũng học trên mạng. Chúng tôi sống “ly thân” được sáu tháng. Tất cả. Tôi đã nhiều lần mong vợ từ bỏ nghề dạy học khó khăn này, nhưng rốt cuộc, một cử nhân lịch sử có thể kiếm được nghề gì ngoài dạy học?
Tôi không muốn đánh giá thấp bất kỳ ai hay bất kỳ nghề nào, đó là điều chắc chắn. Tuy nhiên, với kỹ năng sống trong khuôn khổ sư phạm như vợ tôi thì ít ai có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ khác. Tôi không dám nghĩ cho người khác. Bởi vì nếu bạn không nghĩ đến cuộc sống của chính mình, thì gia đình bạn có quyền gì khi chăm sóc người khác?
Truyện nào cũng vậy, ngoài chuyện tình cảm còn có cơm áo gạo tiền. Cơm, tiền. Gia đình tôi làm giáo viên đã ba đời, nhưng không ai đủ thời gian để dạy thêm chứ đừng nói là nghỉ ngơi. Bây giờ là họp hội đồng, ngày mai giải quyết, còn lại là chuyên môn, cơ bản là giáo viên kiêm nhiệm, nhưng tôi chưa bao giờ thấy họ nghỉ theo kế hoạch. Là một người bình thường chứ không phải siêu nhân, sức chịu đựng của tôi có hạn, tôi nên chịu đựng vì gia đình, vợ con hay vì sự nghiệp giáo dục của đất nước? Nhiều người nói đã là giáo viên thì phải hy sinh hết mình vì nghề, nhưng tôi thấy việc bỏ nhiều hạnh phúc cá nhân như vậy có đáng không? Vì biết vợ không vui khi phải làm công việc như thế này nên nhiều khi tôi nghĩ “mình nên buông tha cho người khác có hứng thú hơn với công việc này không?” — NNN
>> Bình luận Không nhất thiết phải phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.