Tôi rất sợ tác giả bài viết này sinh ra đứa con “háo hức lần đầu”, sợ mất đi những gì chưa có. Con cái của các tỷ phú không nhất thiết phải trở thành tỷ phú, và con cái của các doanh nhân cũng không nhất thiết phải xác định họ có phải là doanh nhân hay không. Nói tóm lại, ai đam mê sở thích của bản thân thì không nhất thiết phải đi theo con đường của cha mẹ. Điều gì xảy ra với xuất phát điểm cao khi con cái không đi theo con đường mà cha mẹ đã chuẩn bị? Tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, lĩnh vực ứng tuyển sẽ tiếp tục mở rộng, không chỉ giới hạn trong biên giới quốc gia. Công việc có thành công hay không thì cần phải có sự cố gắng của bạn. Tóm lại, ai cũng phải chăm chỉ và phải cố gắng. Không nỗ lực, không cố gắng, xuất phát điểm cao đến đỉnh cao nhất cũng bị từ chối.
Nỗ lực, nỗ lực là một quá trình liên tục, không chỉ dựa vào điểm xuất phát. Người ta học để làm gì chứ không ai “muốn học”. Mọi người nghiên cứu một bằng cấp và sử dụng nó cho công việc cả đời. Nhiều người “ham học” nên học ít kiến thức 2-3 bằng đến khi đi làm mới bắt đầu tích lũy kinh nghiệm làm việc trên 30 năm, tỷ lệ chỉ có 1 bằng thì chậm hơn ít nhất 8 năm. – >> “Tôi sợ sinh con thứ 2, vì tôi không thích chơi”
Kiến thức lý thuyết không thể so sánh với kinh nghiệm thực tế. Đối với mọi người, chậm một năm có ít cơ hội được thăng chức hơn, có thể nói chỉ tám năm sau. Làm quản lý hành chính đã khó, nghiên cứu khoa học đã khó, làm sếp hay nhân viên kém cũng khó. Tóm lại là làm gì cũng khó. Nếu bạn không chăm chỉ áp dụng những kiến thức đã học, giải quyết những kinh nghiệm đã biết về các trường hợp khẩn cấp, mở miệng chờ người khác nghĩ cho mình thì bạn sẽ chẳng bao giờ đạt được điều đó. Bạn có xuất phát điểm cao để đạt được điểm xuất phát. Nếu bạn không thành công, con bạn sẽ phải nỗ lực hơn những đứa trẻ khác.
Tương tự, vì bố mẹ tôi không thành công nên xuất phát điểm của tôi thấp hơn những người khác. Nói đi nói lại cũng thấy không hợp với truyện “con gà và quả trứng”. Giả sử tôi đã đi học ở một trường trung học nông thôn (không có thuật ngữ “chuyên nghiệp”). Tốt nghiệp cao đẳng kỹ thuật và bắt đầu đi làm. Sau hàng chục năm làm việc và kiếm được hàng trăm tỷ đồng, đó cũng được coi là một thành công. Vậy đó, nhưng nếu bạn giàu như phú ông hay tỷ phú thì tầm ảnh hưởng của tôi cũng không đạt được. Hóa ra nhiều đại gia tỷ phú có xuất phát điểm khác tôi nhưng họ vẫn giàu hơn tôi. Chắc họ phải nỗ lực nhiều hơn tôi, và không có cái nào là xuất phát điểm để so sánh.
>> “ Nếu thu nhập 5 năm của họ vẫn dưới 15 triệu đồng thì không nên ở lại Sài Gòn. Bạn sẽ nói: “Học một thời gian, làm việc cả đời”. Hiện tại, bạn không bằng tôi, nhưng bạn có hơn tôi. Ai biết được bạn sẽ thành công như thế nào trong vài thập kỷ nữa? Tuổi trẻ luôn hướng về tương lai, suy ngẫm về những lựa chọn và quyết định trong tương lai. Tuổi già thường nhắc lại một câu: “Nếu có thể được sinh lại thời trẻ, chúng ta sẽ có những lựa chọn và quyết định khác”. Bạn chưa già, nhưng bạn đã nhìn lại quá khứ để nhìn lại quá khứ, so sánh, ganh tị với người khác không phải là cách nghĩ đúng về tuổi của bạn. Bạn phải luôn nghĩ về việc “Hôm nay mình phải giỏi hơn ngày hôm qua”. So với người bằng mình.
Chiến đấu với người khác dễ hơn nhiều so với chiến đấu với chính mình. Chỉ cần mình vượt qua được khó khăn thì mình sẽ vượt qua được rất nhiều người. Bằng cách so sánh ghen tị với những người xung quanh bạn, bạn có thể thông minh hơn người này. Bằng cách vượt qua chính mình, có thể thấy tốc độ đạt được của bạn nhanh như mơ ước. Nếu bạn chỉ đánh bại một ai đó, thì tốc độ rất chậm, bởi vì luôn có những người giỏi hơn, và .
>> Trang bình luận nằm ở đây. .