(Bài “Ý kiến” không nhất thiết phải tương ứng với quan điểm của VnExpress.net.)
Đọc xong bài “Sợ gái độc thân tuổi ba mươi”, tôi muốn chia sẻ quan điểm của mình. -Tôi học tập và làm việc tại Pháp từ năm 18 tuổi, đến nay đã gần 15 năm. Tôi hiện đang làm việc trong lĩnh vực CNTT. Vâng, tôi là một người đàn ông và đã kết hôn. Tôi thấy hầu hết đàn ông Việt Nam đều thích lấy một người phụ nữ ngọt ngào, dễ tính, có phần ngây thơ, để người chồng thị uy.
Vì vậy, chỉ có người chồng mới có quyền theo đuổi tư cách của mình trong hôn nhân, và người vợ phải tuân theo. ——Theo tôi, hôn nhân là hai người sẵn sàng ở bên nhau và chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống. Muốn hôn nhân lâu dài thì ai cũng phải bớt đi một phần nào đó chứ không riêng gì phụ nữ.
>> “Kết hôn sớm hạn chế bản thân và tạo gánh nặng cho cha mẹ.”
Hôn nhân không phải là “trao đổi công bằng”, mà là sự chia sẻ. Quan điểm của tác giả giống như việc thuê một người và gọi người đó là vợ. Tôi không muốn lấy một người vợ “ngây thơ và thiếu hiểu biết”, vì vợ chồng không thể nói chuyện với nhau về các vấn đề trong cuộc sống, khoảng cách tuổi vợ chồng lý tưởng là từ 0 đến 3 tuổi, hai người dễ tìm được sự đồng điệu hơn. Vợ chồng gắn kết với nhau không chỉ về thể xác mà còn về mặt tinh thần, nên họ được gọi là bạn đời, vì khi lớn lên, suy nghĩ của họ trở nên quan trọng hơn.
Những người vợ dễ kết hôn thường phụ thuộc hoặc phụ thuộc về tài chính. Phụ thuộc một phần vào chồng. “Giàu có cũng chẳng sao. Nếu bạn chỉ là một người bình thường, khi xui xẻo, thu nhập của một người phụ nữ nhiều hơn thu nhập của cả gia đình. Cô ấy gánh vác trách nhiệm của người chồng và người vợ. Phần còn lại không phải là những gì chồng trả cho tôi. Vợ làm cho tôi >> Chia sẻ thông điệp của bạn trên trang “Bình luận” tại đây -Nam Thanh