(Các bài viết bình luận không nhất thiết phù hợp với quan điểm của VnExpress.net.)
Tôi có hai con gái, bốn và hai. Họ là nụ cười của tôi, là niềm vui và hạnh phúc mỗi ngày của tôi. Nếu tôi theo cách dạy tự lập của phương Tây, tôi sẽ để chúng ôm một con gấu bông hoặc gối mỗi tối và ngủ riêng. Nhưng tôi không thích, vì tôi thích nghe chúng đàn, và đòi tôi kể chuyện trước khi đi ngủ mỗi tối, giống như chúng ôm tôi bằng bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn mỗi tối và thích mở chúng ra. Đôi mắt đang nhìn tôi cười bên cạnh, không để họ ngủ một mình.
Những điều tuyệt vời này chỉ xảy ra khi chúng còn là những đứa trẻ. Sắp tới các con sẽ tròn 18, 20. Bạn có muốn được hôn con ngủ mỗi đêm không? Ngay cả khi tôi muốn kể chuyện cho trẻ nghe, chúng cũng không có thời gian để nằm xuống và hỏi những câu hỏi ngây thơ như khi còn nhỏ. Tôi cũng rất vui khi cho bất cứ thứ gì khiến con tôi vui, lớn lên và trở thành một người tốt. Nếu trẻ em cần tôi giúp đỡ, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho chúng. Vì tôi chỉ là một người cha.
Có văn hóa ở đâu đó. Ở phương Tây, người ta rất cá nhân và ít có câu chuyện về lòng hiếu thảo. Khi bạn lớn lên, cha mẹ bạn có bảo hiểm để chăm sóc họ hoặc tự mình vào viện dưỡng lão để điều trị, đó là một phần của xã hội. Tuy nhiên, nếu bạn làm điều này ở Việt Nam, con bạn sẽ được coi là con trai và con gái. Điều này cũng đúng, bởi vì cha mẹ đã dành cả cuộc đời của mình để nuôi dạy con cái. Tốt nghiệp đại học mấy năm nữa, có thể có bao nhiêu người lớn mà không có cha mẹ? Bạn tự mua nhà mà không cần bố mẹ bán đất và vay mượn hàng xóm để giúp đỡ gia đình?
>> Dạy con theo kiểu tây hay theo kiểu trời ơi đất hỡi?
Trong tiếng Việt, nếu cha mẹ để con cái lớn lên như phương Tây, con sẽ khó thoát khỏi “vũng bùn”. Nhiều người nói rằng họ vẫn có thể đạt được thành công ngay cả khi không có sự giúp đỡ của cha mẹ, nhưng con số này rất thấp. Thử tưởng tượng ở Việt Nam, vợ chồng sinh con cần sự hỗ trợ của cha mẹ, họ phải chăm sóc con cái, nếu không thì các cặp vợ chồng trẻ sẽ khó đối phó. Ăn cơm xong, tôi chỉ nghe bà con lối xóm bàn tán chuyện bón phân, trồng lúa, lớn lên thì bỏ nghề nông. Còn đối với doanh nhân, khi còn nhỏ, chỉ nghe bố mẹ nói chuyện mua miếng đất, xây căn hộ khác, quy hoạch toàn thành phố ra sao, xu hướng phát triển của thế giới thì đã thấy đầy máu me rồi. thời thơ ấu. Khi lớn lên, chúng sẽ chỉ nghĩ đến việc làm sao để tích lũy được nhiều của cải giống như cha mẹ chúng. Nếu cha mẹ tiếp tục vứt bỏ con cái để thấu hiểu nỗi khổ, tự lập, thoát khỏi phiền nhiễu mà nuôi con khôn lớn thì chắc chắn sẽ không thiết sống nữa. – Cha mẹ, con cái có mối quan hệ thân thiết, anh chị em sẵn sàng bán nhà để tự chăm sóc nhau khi cần thiết nên văn hóa này không tồn tại ở nhiều nơi ở Việt Nam. Chúng ta nên chú ý giữ gìn và phát huy truyền thống này, hơn là coi thường và so sánh nó với lối sống phương Tây.
>> Bạn đồng ý với phong cách nuôi dạy con cái phương Đông hay phương Tây? Chia sẻ bài viết trong trang bình luận tại đây.