Tôi là một giáo viên đã nghỉ hưu và tôi thường được mời tham gia các buổi họp lớp. Nhiều sinh viên học xong, vào đại học, đi làm và làm được nhiều việc. Có thể ai đó vẫn tự hào giới thiệu mình là cô giáo dạy mình. Nhưng tôi luôn muốn khơi dậy sự quan tâm, đồng cảm, chia sẻ với những học sinh thất bại.
Trong một buổi họp lớp, tôi gặp một người đàn ông mặc áo sơ mi dài tay nhàu nhĩ và quần xám. Tôi nhận ra rằng anh ấy là học trò của tôi. Nhiều năm trước, anh vẫn là một học sinh hiền lành và tài năng, nhưng bây giờ, anh đã bị che khuất trong sương mù cuộc đời.
Một điều khác, một nhóm nữ sinh viên đại học không có số phận thành công đã kết hôn. Về quê nuôi con, đôi bàn tay nhăn nheo, đen nhẻm, tôi vẫn nhớ chúng là học trò của mình.
Vẫn còn một thời gian nữa, sau khi được mời phát biểu, tôi đã thẳng thắn nói: – “Tôi tự hào và ngưỡng mộ vì trò chơi xuất sắc và thành công của tôi, xin chúc mừng họ. Tôi cũng muốn chia sẻ với những người còn đang gặp khó khăn. Tôi có nhận xét này, khi bạn cùng lớp gặp nhau, bạn nên để lại trước cửa nhà hàng, chức tước, uy tín và quyền hành .—— “ Bạn cùng lớp là nơi để phô trương tiền bạc ‘
Thời buổi này ai cũng nên quay về thời học sinh áo trắng, mong các bạn có nhiều đóng góp cho xã hội. Mời các bạn cùng họp lớp, cùng nhau nhìn lại một kỷ niệm hồn nhiên trong đời mình đã qua “.—— Một số bạn sinh viên tản mạn này Bốn phương. Khoảng cách địa lý rất hẹp, nhưng càng thể hiện những người thành đạt thì khoảng cách giữa mọi người dần trở nên dài hơn, còn lại là công việc gian nan, mua nhà, tậu xe …—— Bạn nên Tạo quỹ giao lưu trong lớp. Rồi bạn bè vui vẻ, hạnh phúc chia sẻ với nhau. Bệnh tật được chăm sóc, quan hệ tương thân tương ái giúp đỡ lẫn nhau. Nếu có thể, xin hãy ủng hộ những đứa trẻ vùng quê bất hạnh ấy. Giúp đỡ lẫn nhau là đảm bảo thành công. Cố gắng không tạo ra một cái nêm giữa người thắng và người thua trong các cuộc họp lớp. “- Dạy học được cho là một loại nghề thủ công, và người dạy học là người hứng gió chèo đò để bày tỏ sự bỉ ổi của mình. Vì đôi khi một lữ khách qua sông sẽ nghĩ đến người đã đưa mình sang bờ bên kia. Người ta cũng nói hạnh phúc là cả một quá trình chứ không phải đích đến, trong trường hợp này thì đúng. Trong suốt năm học, số lượng học sinh mà tôi dạy dỗ và trân trọng mỗi ngày một đông và mỗi giáo viên đều vui. –Nhưng mình nghĩ họp lớp không nhất thiết phải tổ chức ở những nhà hàng khách sạn sang trọng, các bạn hãy quay lại trường thăm những gốc cây, lớp học rộn rã tiếng cười xưa và thăm lại các thầy, cô giáo cũ đã dạy dỗ chúng mình. — Mọi người Có những số phận khác nhau, xuất phát điểm và nguồn gốc khác nhau trong những môi trường khác nhau, bị dòng đời thúc đẩy đến những chuyển đổi khác nhau mà chúng ta không biết và không thể hiểu được. Ồ, nếu bạn không dựa dẫm vào kẻ thua cuộc, thì bạn bè của bạn hãy mở lòng và Và hãy chia sẻ Cuộc đời như mơ được – mất, thành công, thất bại bỗng chốc chẳng đi đến đâu – hai câu thơ tôi tâm đắc.
Hương Thu
>> Bài này không nhất thiết phải liên quan đến VnExpress .net lượt xem phù hợp được đăng ở đây