Những cuốn sách giáo khoa và truyện cổ tích mà mẹ tôi đã mượn từ thư viện trường học nông thôn trong suốt cuộc đời tôi đi học. Vào thời điểm đó, không có nhiều sách trong thư viện. Sau một vài lượt, cô ấy mượn được một số sách cũ. Gia đình tôi có một số tiểu thuyết, như “trò chơi bơi ngửa”, “chợ đệm quê tôi”… nhưng bố tôi tuyệt đối không cho tôi đọc. Tuy nhiên, anh ấy sẽ bật đài để tôi nghe những chương trình thiếu nhi mà tôi rất thích. Đây là một trong những lý do khiến em chọn thi môn văn.
Khi bước vào đại học, khi được bạn bè kể lại rằng mình đã đọc nhiều tác phẩm văn học ở Việt Nam và trên thế giới, tôi chợt thấy xấu hổ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy chúng. Cả đời đối mặt với kỳ thi, tôi chỉ đọc tóm tắt. Tuy nhiên, tôi đã nghĩ ra một điều. Lúc đó, anh trai tôi đi làm và lĩnh tháng lương đầu tiên (chỉ hơn 600.000 đồng). Anh ta đưa cho tôi một nửa số tiền, rồi nói: “Em bỏ tiền ra mua sách về đọc.” Lúc đầu, tôi từ chối vì không biết mua gì. Nhưng anh trai tôi nhất quyết: “Không tốn tiền mua sách thì cũng nên tham gia một lớp học, sau này sẽ có ích.” Lúc đó, tôi hiểu chị muốn nói gì với tôi.
>> Cưỡng chế đọc
Khi tôi học xong, tôi mua nhiều sách hơn, nhưng dường như tôi chỉ mua chúng. . Trước khi học văn hóa, chủ đề của chương trình là “Đọc kinh điển”. Những cuốn sách này thường rất dày, lên tới hàng nghìn trang. Có một vài cuốn sách mà tôi chỉ đọc được một ít, và tôi đã bỏ sót một số điều mà tôi không hiểu. Chủ đề này em vừa đọc xong một bài văn mẫu truyện cổ tích Làm ruộng không tồi mang đến cho em nhiều kỉ niệm đẹp tuổi thơ. Tuy nhiên, vì tôi ít đọc nên tốc độ đọc của tôi không nhanh bằng các bạn cùng lớp. Lúc đó, tôi thực sự xấu hổ về bản thân.
Bù lại, trong khóa học văn hóa này, tôi nhận thấy một số anh chị luôn hiểu sâu những vấn đề mà thầy thảo luận. Những người ngồi với tôi cũng kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện thú vị mà họ đọc được trong sách. Khi họ nói với tôi, tôi thấy trong mắt tôi có một niềm vui lạ. Từ đó tôi bắt đầu đọc. Tôi đọc cuốn sách đơn giản hơn mà bạn giới thiệu, và sau đó đọc một cuốn tiểu thuyết. Bởi như người ta vẫn nói, “một số tác phẩm văn học chứa đựng tri thức chứ không chỉ mang tính giải trí”. Lúc đó, tuy chỉ có 400-500 trang sách nhưng tôi đọc sách trong 1-2 tuần. Nếu tôi đọc nó vào kỳ nghỉ, mất khoảng 2-4 ngày để hoàn thành. Sau này đọc nhiều sách hơn, không phải thành thói quen, nhưng tôi đã biết cách tìm những cuốn sách vừa sức và phù hợp với sở thích của mình. Tôi nhận ra rằng với những cuốn sách này, không ai có thể để anh ấy làm việc khác (nếu không thực sự cần thiết). Và tôi nghĩ rằng nếu ai đó (có kinh nghiệm và có khả năng đọc nhiều sách) có thể hướng dẫn tôi nên chọn loại sách nào thì việc yêu thích đọc sách không có gì khó khăn.
Đối với tôi, không có thói quen tự nguyện giống như cực hình. Cảm xúc bên trong của con người không phải là sức mạnh, mà là nguồn cảm hứng. Ví dụ, trước đây cháu trai tôi mua 300.000 cuốn sách và bắt tôi đọc hết sách, có thể cháu ghét sách nhưng cháu thích sách hơn.
>> Bài viết này không nhất thiết đồng ý với quan điểm của VnExpress. mạng lưới. Xuất bản tại đây .—— Trần Thị Thu Ba