Gần đây, người ta bàn tán xôn xao chuyện ra đường, về nhà, vào rừng, lên núi. Phong trào này đang tạo ra một xu hướng mới, nơi những người sắp tham gia sẽ rời đường để vào rừng mà không cần cân nhắc kỹ càng phải làm gì.
Cuoi gap go tren san khau Covid-19 nam 2020, toi “chet” tai Di Linh, Lam Dong, cach Da Lat 60 km. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe về công việc làm nông nghiệp mà tôi cùng nhau tham gia để bà con tưởng tượng ra để có thêm cơ sở cho quyết định bỏ phố về quê:
Tôi đang trong giai đoạn đầu, dưới 9 tuổi. cũ. Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống ở thành phố Pingding đã gắn liền với nông nghiệp chứ không phải kiểu “công nghiệp gà mái” như những người bạn của thành phố. Thuở nhỏ, tôi sợ ma khi đi lấy nước vào ban đêm. Vào thời điểm đó, những chiếc thùng bằng nhôm rất có giá trị. Vỗ bốn người gọi là màng bám kép, kiến lửa cắn vào chân phải hết đau, hết đau mới bắt đầu hoạt động.
Ở Pingding, người ta trồng hai vụ: lúa, gạo, ngô, ngô, khoai lang, tất cả đậu phộng khoai lang, tất cả đậu và đậu phộng rau. Sau khi làm người giúp việc gia đình, tôi phải đáp ứng nhu cầu của gia đình bố và mẹ. Nó không phù hợp với một công việc cụ thể.
>> Trang trại 2000m2 vừa bắt đầu rộn ràng tiếng cười – cái cảm giác ngụp lặn trong dòng nước lạnh giá, bão lũ, thò tay xuống nước cắt lúa, một cơn gió cũng đủ làm môi tôi tím tái, răng nghiến chặt vào nhau, người run lên từng đợt. Ngày nay không còn cực đoan nữa, có máy có thể thay đổi một số bước.
Quay lại câu chuyện của tôi ở Dilin và công việc nông nghiệp hiện tại của tôi như sau: Trong nhiều thập kỷ, dì tôi phải dậy lúc 5 giờ sáng, nấu bữa sáng cho cả gia đình, và lũ trẻ đi học. nấu ăn. Lúc này khoảng 15-16 độ, nước lạnh như đá, sờ vào có cảm giác tê buốt. Nấu cơm xong, chị ra vườn tưới rau.
Nhà trên quốc lộ 20 xa nhà, để tưới nước, cô ấy phải dậy từ bốn giờ sáng. buổi sáng. Khi bạn đi sâu hơn vào khu rừng mù sương, cái lạnh càng gia tăng. Ống tưới to bằng bắp chân, có thể đi từ con suối này sang ngọn đồi khác. Nếu núi gần suối có 4 con lăn, nếu ở xa có 10 con lăn.
Đồi có độ dốc 30-45 độ là chuyện hết sức bình thường, còn đường ống kéo nước từ suối lên đồi cũng phải “lè lưỡi” mấy lần cà phê. Lúc này, năng lượng đã tiêu hao một nửa bát ăn sáng. Người lại bắt đầu đói, thở không đều vì đói. Với động cơ diesel bơm nước, mọi người đi đường biết nổ máy là chuyện bình thường, chưa nói đến việc bị thương do quán tính. Đất ruộng
Ở Tây Nguyên, gia đình nào cũng trồng cà phê, tiêu và bơ. Chăm sóc cà phê bao gồm tưới nước, bón phân và tỉa cành. Làm điều này vài lần trong năm dưới ánh nắng lạnh. Rồi phải khiêng, khiêng, vác những bao cà phê nặng 30-40kg, trên vai, đi trên địa hình dốc, suối, băng qua rẫy sau khi thu hoạch.
Ở nhà, chúng ta không cần phải đến quán cà phê hoặc sử dụng máy tính vào cuối tuần. Mỗi ngày là đầu tuần. Không có chuyến đi chơi hoặc chuyến đi nào. Mặt đất đầy rẫy cà phê, phân gà, chuồng lợn, cây bách quanh năm. Phía trên anh là một người nắng luôn toát mồ hôi hột vì làm việc quá sức.
Tôi làm việc rất chăm chỉ quanh năm, nhưng tôi không có nhiều tiền vì tôi làm việc để kiếm tiền. -Tôi xuất thân từ nông nghiệp. Từ nhỏ tôi đã “lớn khôn”, chưa kể nhiều người sống lâu năm ở thành phố tranh nhau lên rừng, về núi. Nếu bạn định về quê thì phải đợi đến khi trả đủ tiền (nếu chưa có con, nếu không họ tự lo). Thời gian này rảnh rỗi tôi lại đào ao nuôi cá, nuôi gà và trồng thêm rau.
Anh Minh
>> Bài viết này không nhất thiết đồng ý với quan điểm của VnExpress. mạng lưới. Xuất bản tại đây.