(Bài viết nhận xét chưa chắc đã phù hợp với quan điểm của VnExpress.net.)
“Con ơi, về đi, về với bố mẹ đi. Sao con không về, ở đó tội nghiệp lắm – thấp thỏm, một mình sao? Bướng bỉnh, OK Cô lập thì ăn uống, vui chơi ở đâu…? ”Từ khi Đà Nẵng công bố vụ án Covid-19, đây là điện thoại kháng cáo, tố cáo mà bố mẹ tôi ở nhà hàng ngày. Bố mẹ lo tôi ở một mình, sợ tôi ở một mình không được ăn uống đàng hoàng, rồi sợ tôi sinh bệnh.
Tôi cũng sợ, tôi muốn về với bố mẹ, với gia đình. Nhưng tôi không thể quay lại, tôi đã tiếp xúc với nhiều người, đi nhiều nơi, làm việc trong khách sạn mà không xác nhận được F0 thì làm sao tôi có thể nhìn lại một cách khách quan. Gia đình?
Nếu tôi về nhà thì sao? Tất nhiên, tôi sẽ từ chối mình, nhưng bố mẹ và anh chị em tôi cũng phải dành thời gian nghỉ ngơi để ly thân. Hàng xóm khi chưa về thì nói: “Sao không bảo con nhỏ về nhà?” Khi về thì kỳ thị, tự kiểm tra kỹ càng, tự đề nghị, cách ly cả nhà. Nếu tôi cảm ơn Chúa một cách an toàn, nhưng nếu tôi bị bệnh, nó sẽ làm tổn thương cả gia đình tôi, và cha mẹ tôi đã rất đau đớn.
Làm sao tôi có thể ở đây nhiều lần khi tôi cố gắng trở về hoặc ở lại? Nhưng cuối cùng tôi quyết định ở lại Đà Nẵng, nếu chịu đựng thì tôi không muốn ảnh hưởng đến cả gia đình, dù quyết định này khiến bố mẹ tôi rất buồn và lo lắng. Bố ơi, con gái đã già, còn khỏe, tự lo được cho mình, ý thức phòng bệnh, đứng là cách tốt nhất giúp thành phố bây giờ, nên bố mẹ vẫn tin như vậy, nhất là ở Đà Nẵng nước ta. Và cả nước sẽ cùng nhau vượt qua cơn bão này. Hòa bình sẽ được lập lại và tôi sẽ trở lại ôm lấy bạn và truyền tin. Cha mẹ đừng lo lắng! Tôi nhớ bạn, tôi nhớ bạn rất nhiều điều mà tôi không bao giờ quên “.
>> Chia sẻ bài viết của bạn trên trang bình luận tại đây.
Nguyễn Thị Quyên