(Bài viết phản biện không nhất thiết phải đồng ý với quan điểm của VnExpress.net.)
Nhìn cảnh một đứa trẻ Tây mặc áo sơ mi, đi giày, bưng đĩa thức ăn, đứng sau cú ngã, mang theo đồ đạc. Trong chuyến đi của chúng tôi, chúng tôi ngưỡng mộ nó ngay cả khi chúng tôi không ngạc nhiên. Nhưng con cái chúng ta còn lâu mới làm được những việc tưởng chừng như đơn giản này. Vì chúng ta đã quen với việc “ép” con một cách thái quá, ngay cả khi chúng đã lớn. Đầu tiên, hãy “nén chặt” về mặt tài chính. Các con đã đi làm, và bố mẹ vẫn đang ăn. Thiếu ô tô thì bố mẹ mua, bố mẹ sợ con thì hỗ trợ tài chính ngay lập tức và vô điều kiện, thay vì chỉ hứa giúp con.
Tôi biết một sinh viên háo hức có được một chiếc xe hơi có chì. Cô ấy làm việc một mình và cô ấy có một ít thời gian. Cô ấy sẽ nói với mẹ: “Con vay một ít tiền để mua một chiếc xe, và con sẽ làm những việc lặt vặt hàng tháng cho đến khi con trả hết.” Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng tôi tin rằng nhiều đứa trẻ thế hệ trẻ không làm được.
Em gái mình lãnh tháng lương đầu tiên về nhà trả tiền ăn cho mẹ, đừng đợi hỏi, nếu không sẽ nhắc đóng hoặc quên đóng. Tôi thích tình hình tài chính của mẹ và con.
>> “Những người bất hạnh mới vào viện dưỡng lão là thua lỗ”
Tôi đã làm nên thế hệ của các bạn, có thể không giàu nhưng thành thạo tài chính, không ỷ lại, không ỷ lại, sinh ra đã biết hẹp hòi Và hạn hẹp, biết đổ mồ hôi để kiếm tiền và được tôn trọng. Cách cho.
Đưa sai, đừng mong con bạn sử dụng đúng, vì mọi thứ diễn ra quá dễ dàng và mọi thứ xảy ra dễ dàng cũng rất dễ dàng. Kết quả là một nhóm người thiếu trí tuệ kiểm soát tài chính, đánh giá quá cao tiền của họ và trở thành nạn nhân của những người khác – những người đánh giá quá cao tiền của họ hoặc bị quá tải. -Thứ hai, chăm con bằng sức khỏe và chăm cháu theo kiểu “mẹ hầm” – đây không còn là người bạn đời của tôi và tôi nữa mà là nghị lực của những đứa trẻ, nhất là đối với chúng. — Trẻ biết suy nghĩ thì càng tốt, nếu trẻ vô tư thì cho rằng đây là bằng chứng của sự hưởng thụ, không may lại nghĩ: “Cua, cuộc đời của một con cua rô bốt; cuộc đời của một chiếc máy xúc.” Với họ, mẹ cua phải bới đất, cày cuốc, phụ vợ.
Tôi gặp một người phụ nữ đến nhà trẻ đón cháu trai từ một trường mẫu giáo lạ, nhưng bà ấy nói và nhanh chóng đưa cháu lên. “Thấy bụng con gái lớn dần lên, tôi nghi ngờ. Cô ấy khẳng định đang mang thai đứa thứ 3. Nghe tin như sụp đổ, tôi nuôi hai cháu, vợ chồng anh ấy không ai chăm sóc”. . Đứa con đó, đã cho vợ chồng tôi tất cả. “— Thứ ba, hy sinh tất cả những món ăn ngon cho thế hệ mai sau. Tôi có một người cô ngoài tám mươi, ở quê, mẹ tôi có cả trăm người con mỗi lần về thường mua thêm thuốc và thức ăn ngon, không ăn gì để lại một đứa con thơ. Nhưng đây là sự thật. : “Ăn xong rồi, con cháu có cha mẹ lo cho, ăn cho hết đời, còn sức khỏe thì phải ăn nhiều hơn” Tôi vẫn hiểu tấm lòng của bà tôi, vẫn hiểu “những giọt nước mắt” mà sao tôi cứ chạnh lòng. Chữ hiếu, chữ hiếu không phải ngẫu nhiên mà có. Hiếu thì ai cũng biết, nhưng một phần có thể liên quan đến sự hỗ trợ mà bố mẹ có được qua chế độ ăn uống.
>> Tôi sẽ thành lập một hội bạn già và nương tựa vào nhau. Tôi không ngại con cháu. Tôi bán nhà và vườn vào thứ Tư và theo con cái họ lên thị trấn. Nhiều bạn trẻ ở lại thay mặt cha mẹ cho rằng, điều đó rất đáng khích lệ, nhưng đôi khi lại giống như cưỡng bức chuyển chỗ ở, mang theo cha mẹ bất khả chiến bại. Họ chỉ biết bình an trong nội tâm, nhưng họ quên rằng cha mẹ họ cần tự do. Họ muốn ho, đi tiểu, khạc nhổ và qua đêm trong ngôi nhà lớn của họ. Họ yêu đất đai, khu vườn, hàng xóm và những người mà họ biết hơn cả bản thân họ. Chúng mình có muốn thấy lão hạc phải ăn mồi chó chết để giữ vườn của mình không?
Theo tôi, có hai loại lỗi hệ thống. Một là lỗi “cua”. Một số bà mẹ cua vẫn tiếp tục làm việc chăm chỉ để phàn nàn, hy sinh bản thân vô điều kiện và phàn nàn. Sự hy sinh của họ đã làm nên một thế hệ phụ thuộc vào con cháu, và làm nảy sinh lòng biết ơn mà cha mẹ đặt trên môi: “Mẹ thương con lắm, con không nỡ bỏ con giữa chừng. Hãy lấy hết can đảm để được như một người mẹ nào đó”. Thẳng thắn mà nói: “Em già đi rồi, cả đời này anh cũng vất vả rồi, khi nghỉ, anh có chút tiền tiết kiệm thì thuê giúp em. Mọi người không nên đặt trọng trách nuôi dạy con cái lên vai những người mẹ. “
Tuy nhiên, khi mọi người cho trẻ vui chơi quá nhiều sẽ không tránh khỏi áp lực và quá chú ý đến cuộc sống. Trong cuộc sống của trẻ, trẻ tự chủ sẽ cảm thấy mình là những đứa trẻ chưa trưởng thành. , Dễ sinh ra những xung đột không đáng có;Đối với một người phụ thuộc, nó sẽ luôn là một đứa trẻ với cha mẹ.
Thứ hai là lỗi của từ “là”. Nếu cha mẹ không độc lập về tài chính thì câu nói trên khó nói nhưng đã đến lúc cần phải suy ngẫm. Chúng ta có thể nuôi dạy con cái đến mức cực đoan, cha mẹ chúng cực đoan như vậy nhưng khi chúng lớn hơn, chúng trở nên cực đoan hơn. Có ai khiêu vũ không? Để rồi chuyển giao trách nhiệm của mình cho bố mẹ, dù vì lý do gì thì họ cũng rất lười biếng, vô trách nhiệm và thiếu tình cảm.
“Không nghĩ sâu xa được”, chỉ mong cha mẹ già tôn trọng nhau, sống lâu với con cháu. “Đối với trẻ em, đừng phán xét ai không chăm cháu, không đợi cháu ăn. Trẻ em, vì tư duy sinh tồn và sự văn minh, nên khuyến khích cha mẹ: nếu bạn đang đi dạo phố, vui chơi trong công viên, chụp ảnh trên bãi biển, Lên mạng trông con 30 phút? Khi bố mẹ bận công việc, có điều kiện đi du lịch, thăm họ hàng, bạn bè.
Nếu ở quê, trồng vườn rau, hoa, quả, thưởng trà, chơi cờ cùng bạn bè Giao lưu, bảo trợ ngôi làng và thường xuyên đến thăm khu vườn của trẻ em để giúp đỡ những đứa trẻ đã khuất. Chúng tôi thay đổi suy nghĩ của mình theo hướng tích cực, hợp lý và văn minh. Chúng tôi sẽ tạo ra những thứ không có văn hóa.
Khi ai đó phải hy sinh và không Khi lớn lên bạn sẽ mãi không có văn hóa gia đình.
>> Chia sẻ thông tin của bạn trên trang “Bình luận” tại đây .—— Nguyễn Thị Thu Hà