Có lẽ thường có chuyện cha mẹ bị con cái “bỏ rơi” lúc chập choạng tối, chính vì thế mà trong xã hội có câu: “Cha mẹ nuôi con như biển cả trong hồ nước hỗn tạp, con coi trời bằng vung”. Tôi chỉ có thể nói: “Nước mắt tôi đang chảy dài trên khuôn mặt của tôi.”
Thật là đẫm nước mắt, mỗi thế hệ đều có những vấn đề riêng cần giải quyết. Cha mẹ nuôi con đôi khi đổ lỗi cho ông bà, con nuôi bỏ qua bài tập về nhà với cha mẹ. Ngay cả ở những nước phát triển như Nhật Bản, người cao tuổi vẫn “bất lực”, có thể thấy người cao tuổi vẫn là đối tượng dễ bị tổn thương trong mọi xã hội.
Theo thống kê, 30 năm sau, 25% dân số Việt Nam Với dân số trên 60 tuổi, đất nước sẽ bước vào thời kỳ “già hóa rất mạnh”, lúc này, những người cao tuổi trong xã hội là ai? Đó là tôi, các bạn và các thế hệ thứ 7, 8, 9. Điều quan trọng nhất là mỗi người nên có ý thức chuẩn bị cho tuổi già của mình vào thời điểm này. Theo tôi, để không để người già bị con cháu coi thường thì mình phải nhìn vào dấu chân của các thế hệ đi trước. Có hai bài học cần tránh.
Đầu tiên, chúng ta phải làm hết sức mình để phục vụ con cháu của chúng ta. Nhiều người có thói quen coi con cái như tài sản về hưu. Giờ đã có ý định nuôi con rồi nhận nuôi sau này, nhiều cặp vợ chồng đã tích góp tiền để nuôi con. Nhưng tôi không biết nó giống như đầu tư vào quỹ đầu tư mạo hiểm.
Có một số giáo viên đã nghỉ hưu gần nơi tôi sống. Khi còn trẻ, họ tiếp tục tiêu tiền và tiết kiệm để dành tiền lương cho giáo viên để nuôi con. Hai người con một trai, một gái của họ hiện chọn lập nghiệp ở thành phố, còn hai cụ sống một mình nơi xứ người. Có thể hai đứa trẻ hoàn cảnh éo le khi được ông bà ngoại đưa đi dạo phố nên còn quê. Tôi thường thấy ông bà trồng rau và nuôi các cụ tăng gia sản xuất. Điều kỳ lạ là họ vẫn không dám chi cho tiền hưu trí của con cái – ý tưởng này nên được thay đổi. Chúng ta sống và làm việc để nuôi dạy con cái đến khi chúng trưởng thành và chúng phải có trách nhiệm với cuộc đời của chúng. Điều này không chỉ tạo cho các em tính tự lập mà còn xóa tan nỗi lo lớn lên của các bậc cha mẹ.
Bài học thứ hai là phân chia tài sản cho con cái, con cái có phần lớn nhất (thường là con trai lớn miền Bắc) và con trai út miền Nam) sẽ chăm sóc cha mẹ. Tôi nghĩ đây là một cuộc cá cược. Vì nếu đứa con hiếu thảo, người vợ sẽ biết mình muốn gì, có cơm ăn áo mặc. Chợt gặp cảnh cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt, cơm chẳng lành canh chẳng ngọt. Tôi từng gặp một cụ già trải qua những ngày tháng thất vọng sau khi sang tên “Sổ đỏ” cho đứa con út. Anh bị một đứa trẻ bỏ rơi. Tôi nghĩ rằng khi tình yêu gia đình bị chi phối bởi của cải, vật chất sẽ cảm thấy buồn.
Tôi nghĩ nếu bố mẹ bạn có một chút thì chia một chút, nhiều người chia thì nhiều, nhưng bạn nhất định phải chừa một cái. Những vấn đề cần chú ý Vì bạn có tiền nên dù sao thu nhập cũng sẽ song hành. Mong 30 năm nữa viện dưỡng lão sẽ không ngừng phát triển, mọi người chuẩn bị dọn vào viện dưỡng lão để an hưởng tuổi già.
>> Bài viết này không nhất thiết đồng ý với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây .
KhánhHưng