Tôi thuộc thế hệ 8 lần. Đầu những năm 2000, tôi thi đại học và đạt 30/30 điểm, đạt hầu hết các suất xét tuyển của một trường đại học kỹ thuật danh tiếng và có tiếng. Nhà em nghèo lắm, xem tivi thấy học sinh trường này được một công ty trên tỉnh mời về làm việc và tặng xe máy, cả nhà bàn bạc quyết định đi thi. Một phần lý do là tôi là người duy nhất trong cả gia đình được học các lớp chuyên toán cấp tỉnh. Khi thi đại học giả ở trường, tôi luôn đạt 27 điểm trở lên và luôn nằm trong tốp mười thí sinh có điểm cao nhất của ngôi trường đặc biệt này.
Ngày tôi ghi bàn, gia đình tôi rất phấn khích. Đặc biệt là ông nội – một nhà giáo với 42 năm công tác và 30 năm hiệu trưởng. Ông tôi từng học tiến sĩ ở Lomonoxop, Thụy Sĩ, và nếu cháu trai của ông ấy còn sống, tôi sẽ tự hào về ông ấy. Tôi đã nghĩ mình sẽ cố gắng hết sức và đi du học giống như ông tôi ngày xưa.
Tuần đầu tiên học bài của sinh viên rất thú vị. Nhưng bắt đầu từ tuần thứ hai, tôi sẽ học lý thuyết vào buổi sáng và sau đó thực hành trong phòng thí nghiệm vào buổi chiều. Tôi bắt đầu cảm thấy buồn chán. Môi trường này không thích hợp cho những người thích đi chơi với tôi. Tôi đã học được ba tuần kinh nghiệm thực hành và tôi quá chán để tiếp tục.
Tôi trở về ký túc xá, thu dọn hành lý và lên xe buýt trở về nhà. Khi tôi bỏ đi mà không báo trước hoặc thậm chí định bỏ học, cả gia đình đã rất sốc. Bố mẹ tôi xin nghỉ việc và đưa tôi ra Hà Nội học tiếp. Nhưng tôi luôn từ chối đi học. Người chú lớn tuổi nhất ở quê tôi đã thuê một chiếc xe buýt với 15 người, bao gồm tất cả những người anh em thân thiết của tôi, để động viên tôi trở lại trường. Một tuần sau, khoảng 15 bạn cùng lớp đại học đến phòng động viên tôi đi học nhưng tôi vẫn không chịu đến lớp. Sau đó, các bạn học cấp 3 của tôi và các bạn khác cũng đến hỏi chuyện.
Một tháng sau, gia đình tôi từ bỏ và bảo tôi thu dọn đồ đạc về quê vì “nó không cho đi. Một người không chịu đi học ở Hà Nội để chơi game, ăn cơm ngày ba bữa” – >> Ước mơ bỏ học và mơ ước làm giàu của mọi người. Tin đồn về tôi bắt đầu lan rộng đến khu vực của tôi, tỉnh và thậm chí cả trường trung học, mặc dù họ khen ngợi tôi như một hình mẫu chỉ trong ngày đầu tiên đi học. Bây giờ, thầy và trò đang hoang mang bảo nhau học một chút, hay kiểu “Khai sáng” như “Thủ khoa”, được 30/30 điểm. Hàng xóm, anh em, bạn bè bảo tôi bị bệnh tâm thần, dở hơi, dở chứng vì học quá nhiều. Họ bảo: “Thằng này hư, hết đời rồi”
Ở nhà được một tháng thì tôi chán nên xin bố mẹ cho đi học tiếng Anh trên Hà Nội. Bố mẹ tôi cũng muốn “tống khứ” tôi nên đồng ý ngay. Tôi ra Hà Nội đăng ký học tiếng Anh, sau đó trở về nhà của một người bạn sắp đi du học Úc. Sau đó, tôi tiến hành nghiên cứu của riêng mình và suy nghĩ xem làm thế nào để xin học bổng? Sáu tháng sau, khi trình độ tiếng Anh của tôi tiến bộ tốt, tôi bắt đầu nộp đơn xin học bổng của các trường Mỹ.
Thời gian trôi qua, tôi từ bỏ một năm học đại học. Cha mẹ và anh em họ ở quê tôi một lần nữa động viên tôi tiếp tục theo đuổi ngôi trường này. Tôi sẽ tiếp tục nghe, vì vậy tôi phải thử một lần, và sau đó đăng ký lại với học viên để được vào lớp tiếp theo. Nhưng tôi không thể. Chỉ sau 15 ngày, tôi lại bỏ cuộc, và lần này trường đại học không cho phép tôi đặt chỗ nữa.
Tôi quay trở lại con đường du học. Trời sẽ không phụ lòng người. Cuối năm nay, tôi nhận được thư chấp nhận nhập học của Đại học Yale Hoa Kỳ và nhận học bổng 50%. Em rất vui và cho cả nhà hiểu sự việc. Tuy nhiên, với 50% học phí còn lại, tôi biết lấy đâu ra khi nhà quá nghèo? Sau khi biết rằng mình không thể đi Mỹ trong một tháng, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. “Đây là hai năm học dang dở. Cuộc sống của tôi có như vậy không?” Sau đó, tôi quyết định tìm sách vào một trường kinh tế ở Việt Nam và chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Và vẫn đậu với số điểm cao, đứng thứ 50 toàn trường.
Vào ngày nhập học, tôi là người lớn nhất trong lớp vì tôi lớn hơn đứa trẻ hai tuổi. Tôi rất may mắn khi được tham gia lớp học năng khiếu, vì đã “lớn tuổi” nên được các bạn chọn làm người theo dõi. Bốn năm sau, tôi tốt nghiệp. Giờ đây, tôi đã là quản lý cấp cao của một công ty lớn tại Việt Nam với hơn 10 năm kinh nghiệm. Học Đại học Kỹ thuật gần 20 năm, gia đình, bạn bè không ai tin, tôi rẽ sang hướng khác, tạm ổn.
Tôi không phải là người duy nhất bỏ học để đến trường khác. Các anh chị tôi quen học hai năm rồi đi thi lại rất nổi. điĐiều này cho thấy công tác hướng nghiệp của Việt Nam chưa được quan tâm nhiều. Khi học sinh lớp 12 đứng trước giới hạn của cuộc đời, hầu hết các em sẽ nghe lời bố mẹ góp ý nên chọn trường nào, ngành nào dễ xin việc hoặc theo các môn thể thao quần chúng chứ không thi theo tình hình của bản thân. Sở thích và đam mê. Đây là một lời cảnh tỉnh cho toàn xã hội, và đó là lý do tại sao chất lượng việc làm của Việt Nam chưa cao so với thế giới. Tuy nhiên, việc chọn nhầm trường không phải là nguyên nhân chính khiến chất lượng công việc kém. Ở nhiều nước phương Tây, việc tư vấn nghề nghiệp được tiến hành cẩn thận và nhân viên rất chuyên nghiệp. Bảng lương của trường. Ở đó, từ cấp 3 trở xuống đều có chuyên gia tư vấn để hiểu rõ thói quen, sở thích và thế mạnh của từng em, từ đó đưa ra lời khuyên cho tương lai. Làm việc nghiêm túc và cường độ cao. Quá trình của sự nghiệp không chỉ phụ thuộc vào lời khuyên của các chuyên gia giàu kinh nghiệm, mà còn dựa trên cơ sở dữ liệu khổng lồ. Đây là lý do tại sao trình độ kỹ năng làm việc ở phương Tây rất cao. Tôi rất mong Việt Nam đổi mới trong công tác hướng nghiệp để có thể cho học sinh chọn đúng con. Con đường họ đi khiến họ không giống tôi, các bạn trẻ phải mất hai năm mới có thể tự mình tìm ra con đường đi đúng đắn và công bằng. So với nhiều người khác, tôi vẫn còn rất may mắn.
>> Khi bước vào trường đại học, bạn thay đổi kế hoạch cuộc đời mình như thế nào? Đăng tại đây .——ơccthương